Kim Ái Đệ nói: “Xem tôi, lôi kéo cô nói không ngừng. Cô còn phải trở về khu người nhà, nhiều tốn công.”
“Dù sao tôi cũng rảnh rỗi.” Ninh Kiều cười nói, “Chị Ái Đệ, tôi giúp chị mang áo khoác về khu người nhà, miễn cho bị dơ.”
Xem Kim Ái Đệ ra ra vào vào đều ăn mặc thoả đáng liền biết, cô ta là người thích sạch sẽ.
Áo bông mùa thu đông rất đắt, Kim Ái Đệ không nỡ mua cái mới, cô ta mặc cái áo cũ của em trai lúc mười mấy tuổi. Cũ thì hơi cũ chút, nhưng rất vừa với vóc dáng 1 mét 5 của cô ta.
Dù đã qua mười mấy năm nhưng quần áo được Kim Ái Đệ bảo quản rất tốt, vốn dĩ cô ta còn không nỡ mặc ra ngoài, sợ lúc khiêng xi măng sẽ bất cẩn làm bẩn. Nhưng không mặc lại không được, đông lạnh hỏng thân thể thì cả công việc này cũng không giữ nổi.
Bây giờ Ninh Kiều ngỏ lời muốn đem áo khoác về giúp, Kim Ái Đệ vui mừng khôn xiết, vội vàng cởi ra đưa cho cô: “Vẫn là em cẩn thận.”
Ở bến tàu, vừa có gió lớn mà còn dơ, Kim Ái Đệ ngó thấy trên chân Ninh Kiều mang giày da, bèn thúc giục cô về nhanh đi: “Trong chốc lát ngàn vạn đừng đưa áo khoác cho tôi, làm việc cả buổi trưa, trời còn nóng thế này, toàn thân đầy mồ hôi, tôi phải trở về tắm rửa sạch sẽ rồi mới mặc áo khoác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT