11
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác tê dại khi cầm được báo cáo tài chính thực sự của công ty trong những năm qua. Sự thất vọng như mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.

Cả ba năm trời. Vì muốn chăm sóc sức khỏe cho Kỷ Hoài Kha, tôi đã dốc hết tâm sức, không quản ngại vất vả, dần dần rút khỏi việc quản lý công ty.

Vậy mà trong khoảng thời gian này, anh ta lại lén lút giở trò với tài chính của công ty, tạo ra các khoản nợ và thua lỗ giả.

Tài sản của công ty bị hao hụt đến 70%, gần như đứng trước bờ vực phá sản.

Mấy năm nay, anh ta khi thì lấy cớ công ty cần tiền xoay vòng, khi thì lấy lý do khám chữa bệnh, lấy đi của tôi hàng triệu tiền mặt, gần như vét sạch số tiền tiết kiệm của tôi.

Tôi chưa từng một lần nghi ngờ anh ta.

Mười bốn năm bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao sóng gió, tôi luôn tin rằng chúng tôi là người bạn đời đáng tin cậy nhất của nhau.

Hơn nữa, tiền bạc vốn dĩ chỉ là vật ngoài thân. Kỷ Hoài Kha là một người mắc bệnh nan y, không thể mang tiền bạc theo xuống mồ được, vậy anh ta cần tiền để làm gì?

Thế nhưng, những chuyện khiến tôi thất vọng về anh ta còn nhiều hơn thế. Từ sau khi bệnh tình của anh ta trở nặng, anh ta bỗng trở nên vô cùng bận rộn. Ngoài việc bận rộn chuyển hết tài sản đứng tên tôi và anh ta, anh ta còn bận rộn sắp xếp cuộc sống sau này cho mẹ con Tần Mộng Nhu.

Tất cả mọi việc đều được ghi lại bởi chiếc máy ghi âm tôi đặt trên người anh ta. Đầu tiên, anh ta liên lạc với nhân viên bảo hiểm để mua hơn hai mươi hợp đồng bảo hiểm cho hai mẹ con, rồi lại cẩn thận lựa chọn rất nhiều nguồn tài nguyên giáo dục cho bé gái và trả trước học phí.

Anh ta gọi điện cho từng người bạn thân của mình, nhờ họ sau khi anh ta chết hãy giúp đỡ chăm sóc cha mẹ và mẹ con Tần Mộng Nhu, anh ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp họ ở kiếp sau.

Còn tôi thì sao?

Anh ta nói với bạn bè rằng: "Khương Nhiễm là người phụ nữ rất thâm sâu, mưu mô, các cậu tuyệt đối đừng để lộ chuyện trước mặt cô ấy, đợi sau khi tôi chết, tốt nhất các cậu cũng nên cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ấy. Nếu không, một khi cô ấy phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con Mộng Nhu, với một người con gái thiện lương, không có chút tâm cơ nào như Mộng Nhu, chắc chắn sẽ bị Khương Nhiễm ăn tươi nuốt sống."

Chung sống mười bốn năm, anh ta đương nhiên hiểu tôi.

Bởi vì khi tôi cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, trong công việc tôi luôn bình tĩnh hơn anh ta, thủ đoạn cũng quyết liệt hơn.

Khi bàn chuyện làm ăn, tuy tôi luôn mỉm cười, lời nói ôn hòa, nhưng lại có thể nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, giành lấy lợi ích lớn nhất cho mình. Cho dù gặp phải vấn đề hóc búa, tôi cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn nhiều lần, rồi mới đưa ra quyết định.

Tôi quen giấu kín suy nghĩ của mình, nhưng với anh ta, tôi lại không hề che giấu, trao trọn trái tim chân thành cho anh ta. Thế nhưng, tôi nhận lại được gì?

Trước khi chết, anh ta sắp xếp cho tất cả mọi người, chỉ riêng với tôi lại tàn nhẫn như vậy. Tôi đoán chắc kiếp trước tôi đã đào mộ tổ nhà anh ta rồi quất xác nên kiếp này mới bị anh ta đối xử như vậy.

Nếu không...

Tôi thật sự không thể hiểu nổi!
 

12
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Kỷ Hoài Kha đột nhiên đề nghị ly hôn với tôi.

"Khương Nhiễm, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đó, tôi vừa bưng bát thuốc bắc đã sắc xong cho anh ta từ trong bếp đi ra. Nghe vậy, bát thuốc trong tay tôi rơi xuống đất, kinh ngạc và hoang mang nhìn anh ta. Kỷ Hoài Kha nhìn chằm chằm vào bát thuốc rơi vãi khắp nền đất, sắc mặt hơi sững sờ, anh ta đỏ hoe mắt: "A Nhiễm, anh thà rằng sau này em là người ly hôn, cũng không muốn em là người góa bụa, anh không nỡ để người khác sau lưng nói em là quả phụ."

Anh ta ôm tôi vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai tôi, như kim châm khiến tôi toàn thân khó chịu.

Anh ta nghẹn ngào nói: "Sau khi anh chết, anh có thể buông bỏ mọi thứ, duy chỉ có em là anh không thể buông bỏ. Những năm này, em theo anh trải qua bao sóng gió chưa từng một lời oán trách, mỗi thời khắc khó khăn đều là em cùng anh vượt qua, may mà chúng ta chưa có con, sau này hãy tìm một người đàn ông yêu em, thay anh bầu bạn bên em..."

Tôi đính chính anh ta: "Chúng ta cũng từng có con, là do anh vô ý làm đổ chai dầu ăn trong bếp mà không nói cho em biết, em vào bếp bị ngã dẫn đến sảy thai, đứa bé đã được bảy tháng rồi, mà em cũng không thể sinh con được nữa."

Kỷ Hoài Kha bỗng chốc cứng người, cánh tay ôm tôi siết chặt hơn: "Xin lỗi, lúc ấy anh luống cuống quá nên quên mất..."

Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó. Kỷ Hoài Kha ôm lấy tôi, người bê bết máu, gần như phát điên lao đến bệnh viện.

Khi nghe bác sĩ nói đứa bé không giữ được, còn tôi thì bị băng huyết do nhau thai bong sớm, sau này rất khó có thể mang thai, anh đau đớn quỳ sụp xuống đất, liên tục tự tát vào mặt mình. Nước mắt nước mũi anh ta chảy ròng ròng, quỳ ở đó khóc lóc đau đớn, hối hận.

"Ly hôn rồi, anh sẽ để lại hết tài sản cho em, chỉ xin em để lại căn nhà này cho bố mẹ anh được không? Anh không muốn em sống một mình trong căn nhà trống vắng này rồi suy sụp tinh thần, anh sợ em sẽ không thể quên đi quá khứ."

Phải nói rằng, anh ta thật chu đáo, ngay cả tâm trạng của tôi sau khi anh ta chết đi cũng được anh ta tính toán, lo lắng cẩn thận. Nếu như anh ta không âm thầm chuyển nhượng tài sản, nếu như anh ta không giao cho tôi cái công ty đã bị rút ruột sắp phá sản kia...

Nhưng tôi nhất định sẽ không để anh ta toại nguyện! Không chỉ vậy, hai ngày sau tôi còn mời một đội ngũ kiểm toán chuyên nghiệp đến công ty, yêu cầu họ giúp tôi kiểm tra lại sổ sách của công ty trong mấy năm gần đây.

Kỷ Hoài Kha lập tức luống cuống.

Anh ta mặt mày tái mét chất vấn tôi: "Khương Nhiễm, em có ý gì đây? Sao tự dưng lại có kiểm toán đến công ty? Em nghi ngờ anh gian lận tài chính à?"

Tôi dịu dàng an ủi anh ta: "Anh nghĩ linh tinh gì thế? Sao em có thể nghi ngờ anh được chứ? Sau khi anh chết, em định giao lại công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, bây giờ tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không đến lúc đó công ty rối ren, chẳng ai có năng lực mà lại dám nhận đâu, em chỉ sợ anh chết rồi cũng không nhắm mắt được thôi."

Kỷ Hoài Kha nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có vẻ như rất khó chấp nhận chữ "chết" từ miệng tôi nói ra. Không biết anh ta có nhận ra sự khác thường của tôi không mà dạo gần đây anh ta cảnh giác với tôi hơn rất nhiều.

Bởi vì gần đây tôi luôn bám sát anh ta, ngay cả khi anh ta dậy đi vệ sinh giữa đêm, tôi cũng không ngại muốn thắp đèn soi cho anh ta. Đương nhiên tôi chẳng hề lo lắng cho anh ta. Tôi lo anh ta sẽ nhân lúc tôi không có ở bên cạnh mà lén lút chuyển số vàng miếng và châu báu cất giấu trong thư phòng đi mất.

Đáng đời anh ta, trước đây quá tự tin, coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn. Bây giờ đã bị tôi phát hiện rồi, tôi sẽ không để anh ta lấy đi dù chỉ một đồng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play