7
Phải diễn tả tâm trạng lúc đó thế nào đây?

Tôi cứ nghĩ mình sẽ nổi giận, sẽ suy sụp, sẽ phát điên lên, hoặc là muốn cầm dao đi giết chết bọn họ. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ biết cười trong nước mắt, rồi giơ tay tự tát mình hai cái thật mạnh.

Người chồng đầu ấp tay gối với tôi suốt tám năm trời, vậy mà tôi lại không hề hay biết anh ta vẫn luôn lừa dối mình.

Tất cả là lỗi của tôi. Tôi thật ngây thơ khi tin rằng trên đời này thực sự tồn tại tình yêu bất diệt. Đây đúng là lỗi của tôi!

Còn cả bố mẹ chồng, những người mà tôi luôn hiếu thuận như bố mẹ ruột của mình...

Chính tôi đã cho họ cơ hội lừa dối tôi, chính tôi đã không đề phòng họ, họ mới có thể dễ dàng qua mặt tôi như vậy.

Vậy thì người đáng bị tát chính là tôi. Sau khi bước qua được bước đầu tiên đau lòng này, tâm trạng tôi cũng bình thản hơn rất nhiều.

Vì vậy, khi nhìn thấy chiếc camera mini trong phòng sách ghi lại cảnh Kỷ Hoài Kha mở ngăn bí mật trong két sắt, để lộ những thỏi vàng, đồ trang sức lấp lánh và cả xấp tiền mặt bên trong, tôi cũng không còn thấy khó chấp nhận như vậy nữa.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tài sản này, càng không biết đến sự tồn tại của chúng. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng Kỷ Hoài Kha sẽ để lại những thứ này cho tôi.

Chẳng lẽ trước giờ anh ta luôn cẩn thận giấu giếm tôi, đến khi sắp chết mới đột nhiên lôi hết ra để làm tôi choáng váng: "Vợ ơi, nhìn này! Đây là bất ngờ anh dành tặng em trước khi chết!"

Ha ha...

Tôi chẳng thể nào cười nổi.

Anh ta có vẻ đang đau đầu không biết phân chia số tài sản này như thế nào, cứ viết viết, vẽ vẽ trên giấy rồi lại cáu kỉnh xé nát, ném vào thùng rác.

Tôi nghĩ bất cứ ai vào lúc này cũng sẽ cảm thấy bực bội như vậy. Nắm trong tay nhiều tiền của như thế, nhưng bản thân lại sắp chết, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh cho được?

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tràn ngập thù hận.
 

8
Đêm đó, Kỷ Hoài Kha ngủ lại phòng làm việc. Tôi tỏ ra rất chu đáo, không hề đến làm phiền anh ta. Sáng sớm hôm sau, anh ta ra khỏi nhà như thường lệ, chuẩn bị đến công ty, trên tay còn xách theo túi rác trong phòng làm việc.

Ha ha, đúng là cẩn thận từng chút một.

Anh ta nhìn thấy bàn ăn trống trơn, không được bày biện bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ như mọi khi nên không nhịn được khẽ nhíu mày. Nhưng anh ta không hề chất vấn hay trách móc gì tôi, ngược lại còn nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.

"A Nhiễm, hôm nay em không khỏe à? Anh đã nói với em rồi mà, buổi sáng em có thể ngủ thêm một chút, không cần vì anh mà phải dậy từ bốn, năm giờ sáng mỗi ngày. Anh xuống dưới công ty ăn tạm cũng được."

Tôi thầm đảo mắt, không trả lời anh ta mà quay vào bếp bưng bát thuốc đã sắc xong ra cho anh ta.

"Cẩn thận nóng. Sức khỏe anh không tốt thì đừng đến công ty nữa. Chúng ta có thể tìm một người quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy để điều hành công ty cũng được mà."

Kỷ Hoài Kha nhận lấy bát thuốc, theo thói quen uống cạn một hơi. Khi đưa lại bát cho tôi, anh ta lắc đầu: "Sao có thể giống nhau được? Nhân lúc sức khỏe anh còn ổn, anh phải xử lý xong việc công ty, sau này anh đi rồi giao lại cho em cũng đỡ phải lo lắng."

Tôi khẽ cụp mi xuống, che giấu sự chế giễu trong mắt. Anh ta cầm lấy túi xách ở cửa, bắt đầu thay giày. Ngay khi anh ta sắp bước ra khỏi nhà, tôi lên tiếng gọi anh ta lại.

"Hoài Kha..."

Anh quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hơi hoang mang: "Sao thế em?"

Tôi nuốt nghẹn nỗi xót xa trong lòng, cố gắng hỏi: "Có chuyện gì anh muốn nói với em không? Hay là... anh đang giấu em điều gì phải không?"

Tôi nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt. Không gian như ngưng đọng lại, bàn tay anh đang cầm túi rác bỗng siết chặt.

Cơn gió nồm ẩm ướt ngoài kia theo cánh cửa phòng mở toang tràn vào phòng khách, nhưng cũng chẳng thể xua tan bầu không khí lạnh lẽo lúc này.

Tôi cho anh một cơ hội. Một cơ hội để nói ra sự thật và giải thích với tôi. Nếu anh ta dám thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm mình gây ra và chân thành xin lỗi tôi, thì xem như nể tình anh ta sắp chết, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh ta.

Kỷ Hoài Kha nuốt nước bọt, anh tránh ánh mắt tôi, hỏi ngược lại: "Em nghe ai nói gì à? Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

Thấy tôi im lặng, anh lại nói: "Ngoài công việc ra, anh lúc nào chẳng ở bên em, đến cả ngày anh đi vệ sinh mấy lần em còn biết, anh có thể giấu em chuyện gì chứ? Nếu em không tin, anh thề cho em xem."

Tôi mím chặt môi, cố gắng nở một nụ cười: "Em chẳng nghe ai nói gì cả, nhưng em sợ anh có chuyện gì cứ giữ trong lòng một mình, em muốn nói với anh rằng, dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ cùng anh đối mặt, dù bác sĩ nói anh còn bao lâu nữa, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh, giống như ba năm trước."

Anh sững người, đôi mắt dần đỏ hoe: "Khương Nhiễm, cảm ơn em, kiếp này cưới được em anh mãn nguyện rồi. Em yên tâm, đến phút cuối cùng anh cũng sẽ không từ bỏ, anh sẽ cố gắng điều trị để được ở bên em thêm một thời gian nữa."

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang tự mình cảm động, cảm thấy hoàn toàn thất vọng: "Vậy anh mau đến công ty đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."

Kỷ Hoài Kha gật đầu, rồi quay người bước ra khỏi nhà. Cánh cửa đóng sầm lại, trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến tôi càng thêm kiên quyết với những hành động tiếp theo, không còn chút do dự hay mâu thuẫn nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play