3
Tôi phát hiện ra chồng mình, Kỷ Hoài Kha, lừa dối tôi là vào ba tháng trước. Bệnh ung thư phổi của anh, vốn đã được kiểm soát, bỗng nhiên di căn.

Đêm đó, anh ho suốt đêm, nôn ra rất nhiều máu, mãi đến gần sáng mới thiếp đi. Mắt tôi sưng húp, tóc tai rối bời, tinh thần suy sụp ngồi bên giường nhìn anh, ngón tay khẽ lướt qua những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh. Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc, sợ đánh thức anh.

Đến bệnh viện kiểm tra, tôi mới biết trong não anh đã có nhiều khối u di căn. Bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật rất khó khăn. Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi chồng rời khỏi thế giới này, tôi phải sống tiếp như thế nào.

Tôi và anh quen biết và yêu nhau từ thời đại học, đến nay đã tròn mười bốn năm. Sáu năm yêu nhau, tám năm chung sống. Anh chiếm trọn mười bốn năm trong cuộc đời hơn ba mươi tuổi của tôi.

Kỷ Hoài Kha được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối cách đây ba năm.

Tôi đã cùng anh ta đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong và ngoài nước, cuối cùng cũng may mắn tìm được một vị lão trung y nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Nhờ phương thuốc của ông ấy mà sinh mệnh của Kỷ Hoài Kha đang ở giai đoạn cuối đã được níu kéo lại.

Chỉ sau hai thang thuốc, triệu chứng khó thở của anh ta đã giảm đi đáng kể.

Tuy nhiên, việc sắc thuốc Đông y khá phức tạp.

Có vị thuốc cần phải ngâm trước, có vị phải sắc trước, có vị lại cho vào sau, còn một số vị thuốc quý thì phải sắc riêng ba bốn lần. Thậm chí nhiệt độ của nước thuốc và thời gian uống cũng phải tuân theo quy định.

Vì sợ người khác làm không đúng nên tôi đều tự tay làm hết mọi thứ.

Mỗi ngày tôi đều thay đổi thực đơn, nấu đủ loại món ăn bổ dưỡng để anh ta có sức khỏe và tăng cường sức đề kháng.

Tôi giao lại hết công việc của công ty cho người khác, ba năm nay chỉ ở nhà chuyên tâm chăm sóc anh ta. Mong ước duy nhất của tôi lúc này là anh ta có thể ở bên tôi thêm vài năm nữa.

Dưới sự chăm sóc của tôi, sức khỏe của anh ta dần hồi phục, thậm chí có thể sinh hoạt, làm việc như người bình thường.

Rõ ràng ba tháng trước đi khám lại, bác sĩ còn nói bệnh tình của anh ta đã được kiểm soát rất tốt, vậy mà chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, chúng tôi lại phải nhận bản án tử hình.

Khi bác sĩ nói rằng tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể anh ta, lại còn xuất hiện rất nhiều khối u di căn não, tôi như chết lặng, hai chân bủn rủn ngã quỵ xuống đất.

Kỷ Hoài Kha thì ngược lại, anh ta rất bình tĩnh, có lẽ cũng chỉ là cố tỏ ra bình tĩnh thôi.

anh ta đỡ tôi dậy rồi ôm tôi vào lòng.
anh ta cố kìm nén cảm xúc, nói với tôi: "A Nhiễm, ngày này rồi cũng sẽ đến thôi. Anh đã sống lâu hơn ba năm so với thời gian bác sĩ dự đoán rồi. Giờ thì con dao treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống. Anh chỉ tiếc là không thể cùng em đi đến cuối đời, kiếp này để em một mình bước tiếp, là anh có lỗi với em."

Lúc đó, tôi đã nghĩ đến chuyện cùng chết với anh ta. Bây giờ nhớ lại tâm trạng lúc đó, có thể nói là đau đớn như vạn tiễn xuyên tim.

Hình như tôi đã lạc đề rồi. Quay lại chuyện tôi phát hiện ra Kỷ Hoài Kha lừa dối tôi như thế nào vậy.
 

4
Kỷ Hoài Kha từ chối lời khuyên nhập viện ngay của bác sĩ, anh ta nói rằng vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong nên nhất quyết muốn về nhà.

Bác sĩ kê một đống thuốc và dặn dò anh ta nếu đau nhiều thì có thể tăng liều lượng. Về đến nhà, Kỷ Hoài Kha mặt mày tái mét, nói với tôi rằng anh ta muốn ở một mình một lát rồi đi vào phòng sách.

Tôi hiểu nỗi tuyệt vọng và bất lực của anh ta nên không muốn làm phiền, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi giống như mọi khi, chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho anh ta.

Cháo kê hạt sen, rau củ xay nhuyễn, cá hấp, canh đậu phụ thịt bò viên.

Mãi đến tận khuya, Kỷ Hoài Kha mới từ phòng sách bước ra. Nhìn là biết anh ta đã khóc, mắt mũi đỏ hoe, trên mặt còn vương vệt nước mắt, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đau lòng, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

Chúng tôi ăn tối trong im lặng. Sau bữa ăn, Kỷ Hoài Kha nói muốn ra ngoài đi dạo.

"Vậy em đi cùng anh nhé." Tôi nhẹ nhàng nói.

Anh ta lắc đầu, kiên quyết nói: "Khương Nhiễm, anh đang rất rối bời, muốn ở một mình một lát được không? Anh sẽ không sao đâu. Xin em đấy..."

Giọng anh ta vừa đau buồn vừa thê lương khiến tôi không thể từ chối. Nhưng làm sao tôi có thể yên tâm để một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối như anh ta ra ngoài một mình chứ?

Côi cởi tạp dề, lặng lẽ đi theo sau anh ta ra khỏi cửa.

anh ta không lái xe mà đi bộ một mình, chậm rãi ra khỏi khu chung cư, băng qua công viên rồi đi vào một khu biệt thự mang phong cách sân vườn riêng.

Khu biệt thự này tên là Thúy Đình Ngự Thự, là khu biệt thự đơn lập cao cấp, giá cả cao hơn nhiều so với khu biệt thự liền kề mà chúng tôi đang ở.

Bảo vệ ở cổng hình như quen biết Kỷ Hoài Kha, anh ta nhiệt tình chào hỏi anh ta rồi mở cửa cho anh ta vào. Đương nhiên, tôi không thể bám theo vào khu nhà cao cấp này được.

Tôi chỉ vào bóng lưng Kỷ Hoài Kha, tức giận chất vấn anh bảo vệ: "Tại sao anh ta đến đây đi dạo thì anh cho vào, còn tôi thì không cho vào? Có phải các anh có thành kiến gì về giới tính không?"

Tôi vừa mở miệng đã chụp cho anh ta một cái mũ thật to.

Anh bảo vệ trẻ tuổi mếu máo, bất lực nói: "Chị ơi, anh Kỷ là chủ nhà ở đây. Nếu chị muốn mua biệt thự ở đây thì chúng tôi cũng sẽ nhiệt tình chào đón chị về nhà."

Kỷ Hoài Kha là chủ nhà ở đây ư?

Tôi đứng hình. Tôi không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Lúc hoàn hồn, tôi thấy trong tay mình có thêm một chiếc thẻ nhớ camera hành trình và hai chiếc máy ghi âm mini có thời lượng pin lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play