Lâm Đàm Đàm cảm nhận được khí thế vô cùng kém thân thiện của Diệp Tiêu nên cô cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Từ vai Diệp Tiêu nhìn qua, người đang rơi lệ trước mắt sợ đến quên cả khóc, miệng mở to, giống như một con chuột nhỏ đang bị hoảng sợ.
Trông có vẻ không có tính uy hiếp, vừa rồi hình như người đó còn gọi cô là “Bác sĩ Lâm.”. Ở thế giới này, sau khi Lâm Đàm Đàm mở phòng khám lâm thời mới có xưng hô đó, những người khác cũng bắt đầu gọi cô như vậy. Cho nên, người này là bệnh nhân đang cần bác sĩ hoặc là người nhà bệnh nhân?
Khóc thảm như vậy hẳn là bệnh rất nặng?
Thật ra mấy ngày hôm nay cô cũng thường xuyên gặp bệnh nhân cần tìm bác sĩ gấp ở trên đường, hoặc một số người muốn mượn sức nên cũng không lạ gì với tình huống này. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng nên cô cũng không quan sát cẩn thận như Diệp Tiêu, vì thế cũng không chú ý đến những cảm xúc kỳ lạ của Hứa Thiên Kim.
Lâm Đàm Đàm bước ra một bước, lộ cả khuôn mặt từ phía sau lưng Diệp Tiêu ra: “Cậu cần gì thế?”
Diệp Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái, nói với người đối diện: “Cậu tên gì? Từ đâu tới? Muốn nói gì?” Ngữ điệu lạnh băng. Trong lòng Hứa Thiên Kim vốn đang rối loạn, chỉ chạy tới theo bản năng, lời thoại còn chưa chuẩn bị kỹ đã bị Diệp Tiêu dọa cho đầu óc mơ hồ.
“Không, không có gì.” Nói rồi rụt cổ chạy mất.
Lâm Đàm Đàm: “…”
Diệp Tiêu xoay người, giúp cô đội lại chiếc mũ vừa mới buông tay đã rơi xuống lên, tiện thể giúp cô vén lại những phần tóc con: “Đừng để ý tới những người kỳ quái như vậy.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT