Cô cúi đầu, giọng nói mềm mại, tràn ngập đau thương, ánh mắt trong suốt lóe ra ánh lệ, cô thật sự cảm thấy đau lòng cho anh, vì bản thân không làm được gì mà cảm thấy bi thương tự trách.
Trái tim sớm đã không còn độ ấm, lạnh như băng của “Diệp Tiêu” không tự chủ được mềm mại thêm một chút.
Anh ta đến gần một bước, giọng nói cũng ôn hòa hơn một chút: “Chuyện này không trách em.”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Từ nhỏ em đã nghĩ, nếu em có cách để có thể trở về thay đổi vận mệnh của anh thì tốt biết mấy. Cho dù trước khi chết cũng nghĩ như vậy, nhưng em không làm được gì cả, anh vẫn như vậy... Nhưng nếu lúc đó em không tới thế giới song song, thật sự trở lại quá khứ thì liệu bây giờ anh có được giống như Diệp Tiêu, vậy nguyên bản của anh đi đâu rồi? Hiện tại cũng không thấy anh xuất hiện trước mặt em.”
Ánh mắt cô mê man: “Tức là, kỳ thật từ ngay khi đầu, chính em đã hủy hoại anh rồi sao?”
Trong lòng “Diệp Tiêu” chấn động, ánh mắt anh ta càng thêm mềm mại, anh ta đi tới, bàn tay mờ ảo sờ lên đỉnh đầu cô, giống như sờ một con mèo nhỏ lạc đường: “Không phải như vậy, nếu em có thể thay đổi vận mệnh của tôi, cứu lại được ... những người đó, tôi rất biết ơn em, đó không phải hủy diệt tôi, mà là giúp tôi trở nên tốt hơn, hơn nữa như bây giờ như vậy cũng không phải lỗi của em.”
Anh ta dừng một chút, trong mắt toát ra một tia dịu dàng, khiến cả người anh cũng ấm áp nhu hòa hơn: “Ít nhất, em để cho tôi của thế giới này trở nên tốt hơn, để cho mấy người Bạch Trừng của thế giới này sống thật tốt, tôi cũng rất biết ơn em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play