Nhưng mà giờ phút này, ông lão kia chỉ liếc mắt một cái là phát hiện ra anh.
Diệp Tiêu hơi rùng mình nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương có thể nhìn thấy anh cũng là điều bình thường, rốt cuộc thì ông có địa vị rất cao, trình độ hẳn vượt xa quy tắc của hai thế giới. Nhưng lời kế tiếp của đối phương mới khiến anh thật sự giật mình.
Đối phương nhìn anh, phản ứng đầu tiên là khẽ nhíu mày: “Cậu là người phương nào? Không đúng, cậu không phải là người nơi này!” Ông đánh giá Diệp Tiêu, ngón tay hơi bấm như đang tính gì đó, mày nhăn lại càng chặt, sau đó như đã hiểu ra, bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế!”
Trong mắt anh lộ ra một tia vui sướng, ánh mắt nhìn Diệp Tiêu cũng lộ ra vài phần ôn hòa, vẫy vẫy tay với, nhấc chân đi xuống lầu: “Tới tới tới, đi cùng tôi nào.”
Diệp Tiêu thoáng chần chờ, tránh khỏi máy theo dõi, hai người đi vào hoa viên bệnh viện, đứng ở một góc kín người, Diệp Tiêu nói: “Lão tiên sinh……”
Ông lão liếc anh nói: “Không phải da mặt dày gọi tôi là thầy sao?”
Diệp Tiêu lúc này thật sự hơi kinh ngạc: “……Thầy, người biết hết rồi à? Người biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT