Nước mắt của cha mẹ Lâm đều rơi xuống nhưng cô lại không xoay người được, cũng không bò được, hai chân dường như chưa từng đá đạp lung tung.
Qua nhiều lần kiểm tra, khi cô hơn một tuổi mới có chẩn đoán chính xác, hai chân của cô có lẽ là bị tàn tật bẩm sinh, tuy nhìn không có gì khác thường nhưng không rõ nguyên nhân bệnh, càng không thể trị liệu.
Cha mẹ Lâm gia ngày đêm khó ngủ, Diệp Tiêu lẻn vào phòng trẻ, nhìn cô bé ngủ say trên giường em bé, sờ sờ mặt cô: “Cô bé hư hỏng này, chưa bao giờ nói chuyện này cho anh nghe.” Ánh mắt của anh dừng trên đôi chân nho nhỏ của cô, Lâm Đàm Đàm mặc tã giấy, đôi chân trắng nộn lại có chút khô gầy, đôi tay nhỏ cũng đặt ở hai bên đầu, nằm thành hình chữ X mà ngủ, có loại khí thế vô cùng bá đạo.
Ánh mắt Diệp Tiêu ôn nhu như nước.
Cha mẹ Lâm chấp nhận việc con gái bị khuyết tật, so với chẩn đoán của bác sĩ nói cô rất có khả năng chết non, hai chân tàn tật tựa hồ cũng không tính là đả kích gì lớn.
Cô bé trưởng thành từng chút một, cô tựa hồ cũng biết mình khác với những đứa trẻ khác, khi hai tuổi bắt đầu học điều khiển xe lăn thay cho đi bộ.
Cô thật sự rất ngoan ngoãn rất thông minh, cơ hồ không khóc không nháo, ăn cái gì cũng vô cùng ngon miệng, nhìn thấy người quen thuộc liền cười cong mắt, duỗi tay muốn ôm một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play