Diệp Tiêu không nói thêm lời sầu bi nào, không nói nếu anh không về được hay thất bại thì cô phải làm sao. Với anh, không có thất bại, anh tuyệt đối không cho phép chuyện này thất bại.
Bởi vì anh không chịu nổi kết quả thất bại.
Sau khi anh nói xong, cảm giác được thân mèo mềm mại dính ở trên người mình, nội tâm anh bình tĩnh mà dịu dàng, sau đó một khắc, thân thể của anh đột ngột biến mất tại chỗ.
Lâm Đàm Đàm sửng sốt trong chốc lát, meo meo kêu to lên, nhảy xuống ghế tìm khắp nơi, thế nhưng xung quanh đã không còn bóng người, ngược lại cuồng phong xung quanh dần dần ngừng lại, mây đen trên trời cũng dần dần tán đi, một lần nữa lộ ra ánh trăng.
Lâm Đàm Đàm biết anh đi rồi, chậm rãi dừng bước, đôi mắt to trong veo vàng óng sắp rơi lệ, thất vọng meo một tiếng, Diệp Tiêu, oa...
Diệp Tiêu nhìn bóng dáng cô đơn của cô trong bóng đêm, trái tim anh như bị bóp nghẹt, nghĩ tới mình đã sắp xếp xong xuôi, trong lòng mới thả lỏng một chút, quyết tâm không nhìn cô nữa mà nhìn về phía mông lung phía trước.
Hiện tại anh cũng không biết mình đang ở nơi nào, mặc dù ở góc độ này nhìn xuống có thể nhìn Lâm Đàm Đàm trên mặt đất, nhưng anh cũng không cảm giác được mình đang ở trên trời, ngược lại giống như là đang ở trong một không gian đặc biệt siêu thoát, ở đây nếu như anh thích thì hẳn là có thể nhìn thấy cảnh tượng ở khắp các ngõ ngách trên thế giới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play