Lâm Đàm Đàm meo meo hai tiếng, nhắc tới cũng bất đắc dĩ, cô vô sự tự thông ngôn ngữ Miêu tộc, nhưng bất luận thế nào meo cũng không cách nào thuận lợi câu thông với Diệp Tiêu, vẫn phải dùng bút, dùng mực nước, hoặc để Lục Tín phiên dịch.
Cô giơ móng phải lên, tỏ vẻ cô muốn viết chữ, Diệp Tiêu ôm cô vào lòng, hiểu ý lấy giấy bút ra cho cô viết.
Trên bàn đá dưới gốc cây, một quyển vở lớn đang mở ra, một con mèo lớn lông dài thuần trắng không tỳ vết đặt mông ngồi ở chỗ đó, hai chân trước ôm một cây bút tương đối thô nhưng rất nhẹ, ở trên giấy vạch tới vạch lui, đáy mắt ánh lên dị sắc vô cùng nghiêm túc.
Diệp Tiêu lén chụp vô số tấm ảnh, cố nín cười, sao Đàm Đàm của anh lại đáng yêu như vậy.
Chỉ là nhìn chữ cô viết ra, anh không cười nổi: “Em muốn nhập vào con mèo hoa kia?”
Lâm Đàm Đàm meo meo một tiếng, không phải mèo hoa, mà là mèo mướp hoa nha.
Cô vẫn tương đối hài lòng với nhan sắc của Mập Mạp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT