Buổi tối Diệp Tiêu và Bạch Trừng ngồi xuống nói chuyện, Bạch Trừng kể lại tình hình gần đây của căn cứ, gần nửa năm qua, căn cứ cũng gặp phải mấy đợt tập kích của xác sống, nhưng đều không tạo thành tổn thất gì, hiện tại căn cứ hoàn toàn ổn định lại, địa bàn cũng mở rộng rất nhiều, vốn là ba khu lớn, bây giờ là sáu cái. Đồng ruộng khai khẩn càng ngày càng nhiều, nhà xưởng cũng càng mở càng nhiều, nhà xưởng, doanh nghiệp tư nhân, xe hơi, bàn chải đánh răng, thậm chí còn có đồ trang điểm các loại, chủng loại càng ngày càng phong phú, gần như đã hoàn toàn khôi phục trình độ cuộc sống trước khi tận thế, còn có một số căn cứ muốn mua lương thực cùng đồ dùng sinh hoạt từ chỗ bọn họ...
Diệp Tiêu vừa nghe vừa đút cá khô cho mèo trắng lớn đang ngạo nghễ nằm trên đùi, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
Nghe xong anh nói: “Rất tốt, những mối làm ăn có thể làm thì làm.” Hiện tại căn cứ cả nước có hơn mười mấy cái, người sống sót thống kê sơ lược trên dưới tám mươi triệu, so với trước tận thế, mười không còn một, nhưng mỗi ngày người chết đói vẫn rất nhiều, cho nên nông nghiệp vẫn luôn là trọng tâm của căn cứ Chính Dương, bán lương thực cũng có thể giảm bớt áp lực cho các căn cứ khác.
Nhưng mà giá tiền khẳng định phải bàn bạc kỹ lưỡng, căn cứ Chính Dương cũng không phải làm từ thiện, muốn mua lương thực, hoặc là đưa tinh hạch, hoặc là lấy vật tư khác trao đổi.
Bạch Trừng nhìn con mèo lười biếng kia, cái đuôi hất lên: “Trong đó đơn đặt hàng lớn nhất đến từ căn cứ thủ đô.”
Tay Diệp Tiêu dừng lại.
Lúc trước dân số của căn cứ thủ đô có một trăm triệu, nhưng bây giờ dân số cả nước cộng lại cũng không đến một trăm triệu, có thể tưởng tượng được hai năm nay căn cứ thủ đô đã chết bao nhiêu người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play