Lâm Đàm Đàm vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ là một cái cây, không ngờ cô còn có ba mẹ, mới đầu cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không biết là vì luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu với họ hay là vì họ đối xử với mình rất tốt, vậy nên cô nhanh chóng chấp nhận chuyện mình có ba mẹ.
Hơn nữa, cô cũng yên tâm thoải mái coi mình là đứa trẻ nhỏ, ngày ngày được mọi người ôm tới ôm lui, đôi chân căn bản không cần chạm đất. Chẳng lẽ đây chính là cảm giác được yêu thương nuông chiều hết mức sao?
Sau đó cô mới phát hiện, à, thì ra mình chỉ là một đứa trẻ tàn tật, vốn dĩ chân cũng không thể chạm đất. Nhưng vậy thì có sao chứ, dù sao cô vốn dĩ chỉ là một cái cây, mà cái cây vốn dĩ không thể đi bộ.
Hơn nữa, ba mẹ thật sự rất thương yêu cô. Cô vui vẻ ăn uống, xem phim hoạt hình mình thích, còn có một đống đồ chơi hay ho, ngoại trừ thân thể luôn rất đau ra thì mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Cô sắp đắm chìm trong thế giới này, đột nhiên một buổi tối nọ, vì tối nay uống cố thêm một bát canh, cô buồn đi vệ sinh nên tỉnh giấc, tỉnh lại liền nghe thấy trong phòng khách có người đang khóc. Là mẹ xinh đẹp của cô!
Cô muốn chạy lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hai chân quá bất tiện, cô nhìn nhìn giường, không cao chút nào, mặc dù giường không cao, nhưng dù cô muốn xuống thì cũng phải gắng sức leo xuống.
Đúng lúc này, mẹ nói: “Bác sĩ nói, tình trạng của Đàm Đàm hiện tại, không còn bao nhiêu thời gian.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play