Vẻ mặt của anh vô cùng phức tạp tuy rằng chỉ là hình chiếu nhưng mọi thứ ở đây đều rất chân thực, anh thậm chí có thể chạm vào những thứ ở đây, chẳng qua đối phương lại không thể cảm nhận được. Những sự vật sự việc ở đây không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ anh.
Anh bước vào bệnh viện trung tâm.
Đây là bệnh viện mà Đàm Đàm từng nhắc qua, cô nói hầu hết thời gian cô đều ngốc ở đây, một năm chỉ có mấy đợt nghỉ lễ dài mới có thể về nhà cùng người thân đoàn tụ, nhiều khi ngay cả đến dịp nghỉ lễ cùng là người nhà đến đây thăm cô.
Cô nói rằng mình thấy lười biếng, hơn nữa còn rất bận rộn, hẹn khám cho rất nhiều người.
Khi nhắc đến chuyện này giọng điệu cô còn có chút đắc ý, nhưng cô không nói với anh rằng phần lớn cuộc đời cô bắt đầu từ năm cô mười bốn tuổi, nguyên nhân chính dẫn đến sự lười biếng của cô là vì hai chân của cô không thể đứng luổn, việc đi lại rất bất tiện cũng chẳng vui vẻ gì. Cũng là bởi vì cô dễ dàng nhận lời giúp đỡ nhờ vả của mọi người, thậm chí đó là yêu cầu có thể cần huy động cả một chi đoàn bảo vệ nghiêm ngặt.
Diệp Tiêu im lặng bước đi, cầm trên tay cuốn sách mà Hứa Thiên Kim ngẫu nhiên biến ra cho anh. Cuốn sách ghi lại cuộc đời của Lâm Đàm Đàm, khi thì anh cúi đầu đọc sách khi thì ngước mắt nhìn khung cảnh bệnh viện xung quanh. Chờ khi tới nơi, anh rời mắt khỏi cuốn sách, hai mắt đỏ ngầu, đau đớn vô cùng.
Đau nhất chính là trái tim anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT