Thời tiết càng ngày càng lạnh, đồ ăn càng ngày càng ít, cho nên những người này rất chán ghét những lưu dân đến từ nơi khác chạy tới tranh đoạt tài nguyên với bọn họ, hơn nữa bọn họ chính là những người sa cơ thất thế “Cả người tản ra hơi thở hung tàn, tà ác, tâm địa ác độc”
Nhưng đồng thời theo thời tiết càng ngày càng lạnh, lưu dân đến căn cứ cũng càng ngày càng nhiều, những căn lều rách tung tóe ở vùng ven cũng càng ngày càng nhiều, cơ hồ dọc theo vùng ven toàn là lều trại, những người đến sau chỉ có thể dựng lều ở những nơi xa hơn thôi.
Bên ngoài nhà Lưu Văn cũng có một gia đình mới chuyển đến nhưng anh ta không cảm thấy an toàn, bởi vì anh ta biết, chỉ cần đàn tang thi tới, bọn họ có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
Hơn nữa cái mùa đông này, anh ta và mẹ gần như không có quần áo giữ ấm, trong căn phòng gió lùa tứ phía kia, làm sao bọn họ mới có thể bình yên vượt qua được?
Diệp Tiêu cũng tự hỏi vấn đề này, lưu dân bên ngoài căn cứ tụ tập đến hơn mấy chục vạn, vượt qua số lượng mà bọn họ dự đoán, nếu thật sự không tìm được biện pháp giải quyết, chính những người đó là tai họa ngầm.
“Diệp Tiêu.” Lâm Đàm Đàm duỗi tay ở trước mặt anh vẫy vẫy, “Suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy?”
Diệp Tiêu cười cười: “Nghĩ đến lưu dân ở bên ngoài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT