Đại Ưng nhàn nhạt mà nhìn cô bé, lạnh giọng nói: “Tìm được mèo rồi thì mau đi đi.”
Cô bé có chút sợ hãi gương mặt lạnh tanh của hắn, cũng không dám hỏi lại, vội vàng rời đi.
Đại Ưng nhàn nhạt mà nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, lại lặng lẽ theo phía sau, cô bé kia sau khi đi xa biểu tình khiếp sợ trên mặt liền hoàn toàn thay đổi, còn hừ một tiếng, đem mèo nhỏ ở trong ngực đặt ở trên mặt đất: “Bàn Bàn, chúng ta đi.”
Mèo nhỏ “meo” một tiếng, thân thể chậm rãi biến lớn, thân hình biến đổi to như một con chó lớn, cô bé cưới lên người nó, mèo lớn nhẹ nhàng cõng cô trên lưng, uyển chuyển nhảy đi.
Đại Ưng nheo mắt, trầm mặc không lên tiếng mà quay trở về, khi Mẫn Duyên Đức hỏi tới chỉ nói là một bé gái không cần để ý. Nhưng hắn quay đầu lại lại đã truyền một tin tức đi ra ngoài, đem những điều nhìn thấy nghe thấy được ở Tân Thị đều viết vào, bao gồm cả tình huống vừa rồi.
Diệp Tiêu thu được tin tức nhìn một lát, biểu tình có vài phần trầm tư, lúc này Lâm Đàm Đàm còn đang rửa mặt trước khi đi ngủ, đang sột sột sạt sạt đánh răng. Sau khi rửa xong chạy về tới, lại nhúng ướt khăn lau mặt, dự định lau tay, Diệp Tiêu thuận tay tiếp nhận khăn lau giúp cô, lau tay phải rồi lau tay trái.
Lâm Đàm Đàm vừa lòng nhìn tay trái của mình, hiện giờ bàn tay đã mọc bình thường, năm đầu ngón tay bắt đầu nhô ra, thoạt nhìn có chút kỳ lạ, nhưng chỉnh thể nhìn thực khỏe mạnh, mỗi lần nhìn đến, trong lòng cô đều thốt lên bốn chữ “mọc thật là đẹp”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play