Mẫn Duyên Đức hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình sẽ chật vật nghèo túng như vậy, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều liên thủ lại đối phó với hắn, hắn lại tự đại, lại có bản lĩnh, cũng ngăn không được mọi người bỏ đá xuống giếng, thực mau hắn liền mất đi hết tất cả, lại đến thêm chứng cứ hắn bắt giết dị năng giả, Phạm Vô Dung đưa xuống một tờ giấy công văn, hắn chỉ có thể ngậm ngùi mà bị đuổi ra khỏi căn cứ thủ đô.
Quay đầu nhìn lại mấy tháng qua, hắn thế nhưng có chút hoảng hốt, thậm chí làm không rõ chính mình như thế nào đi đến tình trạng này.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn giết chết Trần Hưng, kết quả ám sát thất bại, Trần Tiên Dật mất tích, hắn liền đoán được có thể là Trần Hưng đã biết cái gì, nhưng hắn không nghĩ tới lão già kia thế nhưng điên đến trình độ này, tình nguyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, mà những người khác thế nhưng đều phối hợp y.
Nhìn mấy trăm người cuối cùng tụ tập ở bên mình lúc này, cùng mười mấy xe vật tư ít ỏi, hắn mặt trầm như nước, sau khi miễn cưỡng bình ổn lại cảm xúc, hắn đứng trước tất cả mọi người phát biểu một bài diễn thuyết tràn đầy tình cảm mảnh liệt, nội dung chính là bọn họ còn có thể Đông Sơn tái khởi, làm cho những kẻ hôm nay khinh thường bọn họ, đắc tội bọn họ phải hối hận.
“Đại Ưng, mấy ngày này vất vả cho cậu, cậu là người sớm nhất đi theo bên cạnh tôi, giờ cũng chỉ dư lại cậu, hừ hừ, những người đó, tôi sớm hay muộn cũng sẽ làm cho bọn họ hối hận!” Kết thúc nói cuộc chuyện, Mẫn Duyên Đức vỗ lên bả vai của một người đàn ông cao lớn nói, biểu tình vừa trịnh trọng lại vừa lạnh băng oán độc, đương nhiên lạnh băng oán độc đều là nhằm vào những tâm phúc đã rời bỏ hắn mà đi, lại nhìn về phía người đàn ông trầm mặt ít nói nhưng đối với hắn không rời không bỏ, hắn liền càng cảm thấy vừa lòng.
Đại Ưng là một người tương đối trầm mặc, ban đầu trong đám thuộc hạ của Mẫn Duyên Đức y hết sức bình thường, Mẫn Duyên Đức cũng không để ý tới một thuộc hạ như vậy, nhưng sau khi sự kiện ám sát xảy ra, y dần dần bộc lộ tài năng, hơn nữa lúc Mẫn Duyên Đức đang xuống dốc, nhóm người tâm phúc đều nhân tâm di động, có người tự tìm đường ra thậm chí có kẻ phản bội Mẫn Duyên Đức, chỉ có y là không hề dao động, càng phát huy ra tác dụng quan trọng của mình, Mẫn Duyên Đức liền trở nên vô cùng nể trọng người này.
Đại Ưng đối với lời nói của hắn không biểu lộ ra chút cảm xúc gì, biểu tình như cũ thật là bình tĩnh, thậm chí có chút nhạt nhẽo: “Kế tiếp chúng ta muốn đi đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT