Lát sau, Lữ Kiếm Bình liền liên hệ với Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nhàn nhạt nói: “Chỉ là hành vi cá nhân thôi, Lữ thủ trưởng không cần để ý.”
Theo lý thuyết, trừ bỏ ba khu của đại đội Chính Dương những địa phương khác đều thuộc quản lý của Lữ Kiếm Bình, Diệp Tiêu không tiện làm gì cho dù muốn làm cũng phải thông báo trước cho Lữ Kiếm Bình một tiếng, cho nên Diệp Tiêu cũng không lôi người của đại đội tới làm gì, chỉ có hai người đơn thân độc mã xuất trận, dùng một câu hành vi cá nhân cũng có thể khiến sắc mặt của Lữ Kiếm Bình đẹp hơn một chút.
Bằng không ở địa bàn của người ta, chính người ta không làm ra hành động bảo hộ, ứng đối, Diệp Tiêu lại ở chỗ này biểu hiện sức mạnh của bản thân, có loại ý tứ chạy đến địa bàn của người ta giương oai, điều này Diệp Tiêu vẫn chú ý. Anh lại giải thích một câu là Lâm Đàm Đàm không đành lòng nên anh mới đi giết muỗi cùng cô.
Lữ Kiếm Bình cảm thán một tiếng, nói lời cảm ơn, sau khi kết thúc cuộc gọi mới nghĩ nghĩ, phái vài đội ngũ đến những khu lều trại khác diệt muỗi.
Phó quan của ông ta nghe mệnh lệnh này liền nhíu mày: “Các anh em thật sự không có khả năng ra tay.”
Một cái căn cứ lớn như vậy, binh lực của bọn họ chỉ chiếm khoảng một phần mười dân cư, nơi có thể quan tâm cũng có hạn, nào có hơi sức quản những khu lều trại ở giáp ranh được. Sự tình có nặng nhẹ, có nhanh chậm, người cũng có phú quý bần tiện, nói tóm lại, khi phát sinh nguy hiểm, bọn họ không có khả năng cứu tất cả mọi người, tự nhiên chỉ có thể ưu tiên cứu người có giá trị càng cao.
Hiển nhiên những người ở khu lều trại đó là xếp hạng thấp nhất, dễ dàng bị vứt bỏ nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play