Lâm Đàm Đàm thả chiếc gối mềm mại đầy đặn của mình xuống, chiếc gối chất bằng nhung vàng nhạt đặt cạnh chiếc gối xanh đen của Diệp Tiêu, hai chiếc ở cạnh nhau thế mà có vẻ rất hợp.
Cô gãi cằm, thưởng thức một phen, cũng tự giác giữ da mặt dày, thoải mái xoay người lại, nhìn thấy gương mặt Diệp Tiêu cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, lại xem đồng hồ, còn mấy phút nữa: “Anh sao thế? Bây giờ đã bắt đầu rồi à?”
“Không...” Diệp Tiêu nghiêm mặt, nghiêm túc châm chước cách dùng từ: “Anh cảm thấy....như vậy không hay cho lắm.”
“Không hay?” Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn gối của mình: “Không phải anh muốn ở chung à?”
“...” Diệp Tiêu cuối cùng đã biết cái gì là ‘tự bê đá đập chân mình’. Nhưng không phải cô ấy biết mình đang đùa hả? Không ngờ bé ngốc này lại tin là thật rồi.
Thứ nhất, anh không muốn cô phải tủi thân khi chưa có nghi lễ đàng hoàng. Thứ hai, anh không muốn người khác khinh thường cô. Hơn nữa bây giờ còn có: Cô không thật sự thích anh, cô nhóc còn ngây thơ chưa rõ, chắc còn chưa hiểu được thích còn phân chia thành nhiều loại, nhưng lại tin tưởng anh. Giữ lấy cô là một chuyện, nhưng Diệp Tiêu không định chiếm lợi từ cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT