Cố Dạng quan sát Cố Căng, phát hiện đại lão hoàn toàn không có chút phản ứng nào với trò đùa nhạt nhẽo này.
Ánh mắt Cố Căng nhìn bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay của Cố Dạng, lúc này ánh mắt có hơi thay đổi, duỗi tay nói: “Đưa bộ mỹ phẩm đó cho tôi.”
Cố Dạng có hơi ngẩn người, đại lão mà còn thiếu một bộ mỹ phẩm dưỡng da à?
Thấy Cố Dạng do dự, mắt phượng hơi híp lại, cười nhạt: “Làm sao, ngay cả một bộ mỹ phẩm còn luyến tiếc cho tôi, vậy mà nỡ đưa thân phận thiên kim thật Cố gia cho tôi sao?”
Cố Dạng nhìn chằm chằm Cố Căng, đột nhiên hỏi: “Chị à, chị nhìn ra được bộ mỹ phẩm này có vấn đề gì sao?”
Ngón tay thon dài của Cố Căng đang mân mê phím đàn trắng đen có hơi khựng lại, con ngươi đen nhánh vẫn như cũ không có chút gợn sóng nào.
Tuy rằng trên mặt đại lão không có biểu tình gì, nhưng trước khi xuyên cô là chuyên gia tâm lý học quốc tế nên có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ. Trực giác của cô có thể nói là vô cùng chính xác.
Mà trực giác cho cô biết, cô đoán đúng rồi.
Cũng đúng thôi, đại lão ngay cả thân phận thiên kim thật Cố gia còn không thèm, sao có thể thèm muốn một bộ mỹ phẩm được?
Chỉ là… cô biết chuyện mỹ phẩm này có vấn đề là do nhớ tới cốt truyện tiểu thuyết, mà đại lão đã nhìn ra mỹ phẩm có vấn đề dù cách một lớp bao bì đóng gói à?
Cố Căng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhảy lên ngồi một bên bệ cửa, nhìn phong cảnh vườn hoa của biệt thự bên ngoài cửa sổ: “Cô không phải muốn luyện đàn sao?”
Cố Dạng nhìn Cố Căng với ánh mắt tìm tòi, ngoan ngoãn ngồi xuống trước đàn dương cầm: “À.”
Cô nhớ trong tiểu thuyết, đại lão không phải kiểu người “Xen vào chuyện của người khác”, sẽ đi tìm nguyên chủ để đòi một bộ mỹ phẩm dưỡng da như vậy.
Là bởi vì biện pháp của cô có tác dụng rồi?
Cố Dạng khẽ nhếch môi.
Giữa ánh nắng mùa hè rực rỡ, cây cối bên ngoài cửa sổ che rợp bóng trời, tiếng đàn dương cầm vui tươi nhẹ nhàng, ngay cả tiếng ve giữa những tán cây cũng yên tĩnh lại.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của những tán cây rơi xuống mặt cô, tạo nên những điểm sáng rải rác.
Lông mi Cố Căng khẽ nhúc nhích, ánh nắng mặt trời chiếu làm chói mắt, cô giơ tay che lại, lúc này mới phát hiện, cô vậy mà ngủ thiếp đi trước tiếng đàn dương cầm của Cố Dạng và tiếng râm ran của ve sầu.
Hình như đã lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như vậy.
Cố Dạng tiện tay đàn xong một khúc nhạc rồi dừng lại.
Trình độ đánh đàn của cô kém hơn so với nguyên thân, chỉ là nghiệp dư, nhưng có lẽ khi cô điều trị tâm lý cho người khác thường hay đàn dương cầm, cô tiện tay đánh đàn cũng có thiên hướng nhẹ nhàng, chữa lành.
Mà lúc này, ở dưới tầng, Phong Quyết ngồi dựa vào cửa sổ chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng như hồ nước trong vắt, dường như cũng nhuộm chút ánh nắng mặt trời mùa hè. Như thể có một tia sáng, chiếu thẳng xuống vực sâu không thấy đáy kia.
Cố Dạng nhìn Cố Căng, tuy rằng cô múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại lão, nhưng lại muốn biết đại lão đánh giá trình độ của mình ra sao, lên tiếng hỏi: “Chị, em đàn như thế nào?”
Cố Căng nhẹ nhàng liếc cô một cái, từ bệ cửa sổ nhảy xuống, đi ra khỏi phòng luyện đàn, có chút lười biếng buồn ngủ nói: “Cũng tạm được, nên luyện nhiều hơn.”
Cố Dạng: “…” Là cô tự rước lấy nhục.
Đêm đó, trong biệt thự có người hiếm lắm mới được một giấc ngủ ngon, trong mơ còn vang lên dàn đồng ca của ve sầu cùng với làn gió màu hè mát rười rượi.
Ngày hôm sau, Cố Dạng bị điện thoại vang lên liên tục đánh thức, trong lúc mơ màng mở điện thoại lên, cô mới phát hiện không phải là báo thức, mà là tiếng thông báo của Wechat với 99+ tin nhắn chờ.
Còn có cả mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Lúc này có điện thoại đến, Cố Dạng không thấy rõ là ai liền nghe máy. Bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng chất vấn của thiếu niên: “Cố Dạng, hot search kia là chuyện gì?”
Âm thanh tuy rất dễ nghe, nhưng giọng điệu lại làm cho Cố Dạng tỉnh ngủ.
Cô trực tiếp ngắt điện thoại, lúc này mới chú ý tới người gọi là Tiết Đạc.
Ở đầu bên kia, Tiết Đạc ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại. Cố Dạng lại dám tắt điện thoại của anh ta?!