Nguyên chủ ở Cố gia rất được cưng chiều, phần lớn quyết định của cô ta đều được ba mẹ Cố đồng ý, hơn nữa họ cũng cảm thấy nên cho Phong Quyết một bài học.
Nhà kính trồng hoa chủ yếu là Cố Triệu Minh dùng để trồng những loại hoa quý hiếm, bên trong vô cùng rộng, hoàn toàn có thể nằm ngủ dưới đất. Nhưng nơi đó rất nhiều loài hoa, nhà kính lại đóng kín dẫn đến thiếu oxy, người sống ở trong đó cũng không được tốt lắm.
Hơn nữa, biệt thự lớn không cho ở, bắt người ta ngủ dưới đất, cũng quá đáng thật!
Cố Dạng muốn vớt vát lại hình tượng của mình trong lòng kho máu nhỏ này, miễn cho bạn thân đại phản diện của hắn sau này, chặt mất mười ngón tay của cô, bèn dịu dàng nói: “Lời nói lần trước chỉ là do quá tức giận, A Quyết nói như thế nào đi nữa cũng là em trai của con, sao có thể ở trong nhà kính được. Mau đưa cậu ấy về phòng ngủ đi.”
Thím Lý: “…” Cho cậu Phong Quyết ở nhà kính một tuần, hôm nay tiểu thư mới phát hiện??
Phong Quyết ngước mắt kinh ngạc nhìn vào mắt Cố Dạng: “Cảm ơn chị gái.”
Âm thanh thẹn thùng nhỏ nhẹ, hệt như một chú cún nhỏ.
Thật ngoan nha.
Cố Dạng nhịn không được, nhón chân xoa đầu Phong Quyết.
Sau khi xoa đầu, gương mặt cô nóng bừng, vờ như không có việc gì mà đi lên tầng.
Phong Quyết ngây người trong giây lát, nhìn bóng lưng Cố Dạng, hai tròng mắt lóe lên một tia sáng, tay buông thõng bên người không khỏi nắm chặt lại.
Phòng ngủ của mấy người Cố Dạng đều ở tầng hai, Cố Căng và Cố Dạng ở bên trái cầu thang, còn Cố Phái và Phong Quyết ở bên phải cầu thang.
Sau khi đóng cửa phòng, Cố Dạng ngắm nhìn quanh phòng một vòng, đánh giá đồ đạc cùng với bản thân trong gương ─
Thiếu nữ trong gương mặc một chiếc đầm chiffon màu trắng, mái tóc đen nhánh óng ả dài đến thắt lưng. Làn da trắng nõn như ngọc, mềm mại mịn màng.
(Băng: Vải chiffon là vải voan á mọi người)
Lông mày được vẽ một cách khéo léo, mảnh khảnh, hai mắt long lanh linh động, đôi môi đỏ mọng, giống hệt như một đóa hoa đào tháng ba.
Lớn lên trông vô cùng xinh đẹp.
Bất đồng với khí chất lạnh lùng tà mị như hoa hồng đen của nữ chính, nguyên chủ lại có một vẻ ngoài dịu dàng ưu nhã, chính là kiểu thục nữ mà các trưởng bối thích nhất.
Cố Dạng đối với vẻ ngoài ôn nhu ngoan ngoãn này vô cùng hài lòng.
Trước khi xuyên sách, cô cũng là thiên kim của một gia tộc đỉnh cấp, bề ngoài trông dịu dàng thục nữ, rất có thiện cảm của người lớn.
Nhưng trên thực tế, tính cách của cô lại không hề yếu đuối mà ngược lại có chút phản nghịch. Nếu không thì cô cũng sẽ không trốn tránh những sắp xếp mà gia tộc định cho, không đi kế thừa công ty, lại đi làm một bác sĩ tâm lý vì hứng thú.
Nhưng điều cô không nghĩ đến là cha cô khi mất vẫn để toàn bộ tài sản cho cô thừa kế, còn đứa con riêng mà ông yêu thương lại không có một đồng nào.
Hiện tại cô đã chết, tài sản chắc là sẽ về tay đứa con riêng kia. Cô còn nghi ngờ cái chết của cô là do đứa con riêng tạo thành.
Cố Dạng mất một đêm suy nghĩ mọi chuyện trong và ngoài sách, trằn trọc mãi không ngủ được.
Ánh nắng sáng sớm chiếu qua khung cửa sổ.
Trên bàn ăn, có một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng đang khoác lấy tay Nguyễn Tuyết Linh nói chuyện, trông có vẻ vô cùng thân mật.
Cô ta liếc nhìn Cố Căng đang chăm chú chơi điện thoại uống cà phê ở đối diện, nở nụ cười quyến rũ nói: “Cô ơi, đây là đứa con gái nuôi của nhà cô ạ? Nghe nói lớn lên ở nông thôn, thoạt nhìn không hiểu quy củ cho lắm. Nghe nói hôm qua cô ta còn đẩy em họ xuống cầu thang nữa, hiện tại em họ không sao chứ?”
Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Nguyễn Tuyết Kinh sắc mặt có chút trầm xuống: “Dạng Dạng không sao.”
Cố Căng quả nhiên chỉ biết làm bà mất mặt! Cũng may không công bố thân phận thiên kim thật Cố gia của cô ta ra ngoài.
“Cô à, cô xem Tiểu Quyết rất nghe lời nha. Đều là kẻ ăn nhờ ở đậu, sao lại chênh lệch nhau như vậy chứ.” Cô gái liếc nhìn Phong Quyết đang ngồi ngoan ngoãn, lại nhìn về phía Cố Căng rồi lắc đầu.