Hoắc Diên Xuyên không nói thêm, chỉ nhìn theo bóng dáng cô khuất dần khỏi cửa. Trái tim anh chùng xuống một chút. Từ trước đến nay, anh luôn cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa mình và Khương Ngư. Dù cô ở gần, anh vẫn lo sợ cô sẽ rời xa.
Một lát sau, Khương Ngư quay lại với phần cháo nóng, bánh bao và một ít rau luộc từ nhà ăn bệnh viện. Cô đặt khay đồ ăn lên bàn, vừa chuẩn bị thì nghe giọng anh vang lên: "Em đút cho anh ăn."
Cô quay lại, thấy ánh mắt anh trông đầy mong chờ, pha chút... làm nũng? "Hoắc Diên Xuyên, anh là trẻ con à?" Dù vậy, cô vẫn cầm thìa múc cháo, đưa đến miệng anh.
"Mở miệng nào." Cô dịu dàng nói.
Anh ngoan ngoãn làm theo, không một lời phàn nàn dù đồ ăn nhà ăn không quá ngon. Anh chỉ chăm chú nhìn cô, đôi mắt đong đầy sự dịu dàng. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, mọi tổn thương, hiểm nguy ngoài kia dường như tan biến. Chỉ còn lại anh và cô, như thể cả thế giới chỉ thu nhỏ trong căn phòng bệnh này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT