Khương Ngư buồn cười, rót cho Hạ Tình một ly nước mật ong. "Ai chọc cô giận vậy? Chuyện gì mà làm cô tức đến thế?"
"Không phải ai xa lạ, là cái cô phóng viên mới đến ấy! Ngày nào cũng lượn lờ quanh quân khu. Nói thật, đi thì cứ đi, nhưng làm ơn đừng lên mặt chỉ trích! Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Nói tiết mục của chúng tôi lỗi thời, rồi chê dương cầm không chuẩn. Thật muốn cho cô ta một cái bạt tai! Cô có biết không, Hoắc đoàn trưởng còn phải đích thân dẫn cô ta đi nữa. Tôi nghĩ cô ta chắc chắn có hậu thuẫn phía sau, chứ sao lại cần đến anh ấy đi cùng?"
Khương Ngư nhẹ nhàng đáp: "Thì mọi người cứ mặc kệ, đừng để ý làm gì. Nghề nào cũng có người giỏi cả. Cô là văn công chuyên nghiệp, chẳng lẽ còn phải thua cô ta?"
Nghe vậy, Hạ Tình càng tức tối hơn.
"Đây mới là vấn đề! Mặc dù tôi ghét cái dáng vẻ kiêu căng của cô ta, nhưng phải công nhận cô ta nói đúng. Sau khi chỉnh sửa lại, tiết mục của chúng tôi đúng là đẹp hơn thật. Còn về dương cầm, hóa ra là nhạc công quên chỉnh âm. Cái tôi ghét là thái độ cô ta thôi, cứ làm như biết hết mọi chuyện ấy."
Nói xong, Hạ Tình nhìn sang Khương Ngư, bỗng giật mình vì thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người khẽ run.
"Khương Ngư! Cô làm sao vậy? Có ổn không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT