“Lão Hoắc, anh có thể nể mặt tôi một chút, thả Từ Uyển đi được không?” Triệu Cương bước vào phòng làm việc của Hoắc Diên Xuyên, vẻ mặt căng thẳng, giọng điệu nài nỉ.
Hoắc Diên Xuyên chỉ liếc mắt nhìn Triệu Cương, ánh mắt lạnh lùng.
“Không thể!” Anh trả lời dứt khoát.
Triệu Cương nín thở, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến Từ Uyển và vị thế của Hoắc Diên Xuyên, anh ta đành nén giận. Hoắc Diên Xuyên là người có quyền lực, còn sắp thăng chức làm doanh trưởng, không thể làm mất lòng.
“Lão Hoắc, lần này Từ Uyển chỉ bị quỷ ám thôi, cô ấy không cố ý đâu. Phụ nữ mà, chỉ là tóc dài kiến thức ngắn thôi. Anh nói với em dâu, bảo cô ấy đừng so đo nữa, để Từ Uyển nhận lỗi với cô ấy là được. Chúng ta đều là người lớn, mấy chuyện nhỏ như vậy cần gì làm rùm beng, báo công an làm gì? Nếu mấy thủ trưởng mà biết thì cũng sẽ cảm thấy không đúng. Cứ như thế này, chẳng phải làm mất mặt quân nhân sao?”
Triệu Cương lúc đầu cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng càng nói anh càng thấy lý do mình đưa ra hợp lý. Anh ta không làm chuyện này vì lợi ích cá nhân, mà là để giữ gìn hình ảnh của quân nhân.
Hoắc Diên Xuyên khoanh tay, ngồi tựa vào sô pha, tư thế tuy đơn giản nhưng lại tỏa ra khí chất không thể diễn tả, khiến anh nhìn càng thêm lạnh lùng và uy nghiêm. Triệu Cương đột nhiên cảm thấy mình như bị nghẹn lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT