Chu Hiểu Nguyệt không chỉ thông minh mà còn rất biết chừng mực. Từ khi vào làm ở Thư quán Thanh Tùng, nàng liền đổi cách xưng hô, gọi Tân Diệu là “Đông gia”.
Đây cũng là một trong những lý do mà Hồ chưởng quầy đánh giá cao Chu Hiểu Nguyệt. Người làm ăn, có chừng mực mới có thể đi được xa.
Vừa nghe Chu Hiểu Nguyệt cất tiếng gọi, Hà Ngự sử, đang cầm quyển du ký dày cộm, lập tức nhìn qua, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu vùi vào sách.
Tân Diệu liếc mắt thấy động tác của Hà Ngự sử, nghi ngờ hắn có liên quan đến việc Đông Sinh bị hại cũng vơi đi không ít.
Không phải nàng sơ suất, mà vì Hà Ngự sử là người theo đuổi nữ tử mà mình thầm thương một cách e dè, khó lòng tưởng tượng thế lực đứng sau mưu hại mẫu thân lại dùng một quân cờ như vậy.
“Chu cô nương ở thư quán có quen không?” Tân Diệu bước đến, mỉm cười hỏi.
“Rất quen. Chưởng quầy và các huynh đệ đều rất tốt, còn có thể đọc được nhiều sách…” Chu Hiểu Nguyệt kể về cuộc sống mấy ngày qua ở thư quán, khóe môi bất giác cong lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play