07
Quán trà sữa gần đây có chương trình hợp tác với game, mỗi ly đều tặng kèm một món đồ chơi nhỏ.

Tôi treo hai món quà ấy lên cặp, như một cách tạm biệt quá khứ của chính mình.

Lớp 12 đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, giờ đây tôi chỉ tập trung vào học, trong mắt chỉ còn bài tập và ôn thi. Đến tiết thể dục cũng xin nghỉ.

Lúc tôi quay lại lớp sau giờ thể dục, Lương Thiến Thiến đang làm ầm lên.

Cô ta gọi trà sữa phiên bản đặc biệt của game, nhưng món đồ chơi tặng kèm lại biến mất.

Cô ta nghi ngờ ai đó đã lấy trộm.

Ánh mắt cô ta vô thức lướt qua tôi, rồi vội vàng lắc đầu:

“Mặc dù giờ thể dục chỉ có Diêu Diêu xin nghỉ, nhưng mình tin không phải cậu ấy lấy.”

Lương Thiến Thiến xưa nay luôn vô tư thoải mái, vậy mà khi nói câu đó, mắt cô ta lại đỏ hoe.

“Chỉ là... đó là hai món đồ chơi cuối cùng của cả huyện.

Mình sẵn sàng bỏ ra 100 tệ để mua lại, 1.000 tệ cũng được!

Tôi vừa định mở miệng, thì Lục Thành bỗng đứng dậy.

Ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ.

“Sở Diêu Diêu, muốn có thì tự đi mua, đừng có ăn cắp.”

Cả lớp im bặt.

Lương Thiến Thiến vội vàng chạy đến bàn tôi, chắn trước mặt tôi:

“Lục Thành, cậu đừng vu oan cho Diêu Diêu! Biết đâu cậu ấy cũng mua trà sữa thì sao?

Hơn nữa, Diêu Diêu vốn có cảm tình với cậu, cậu làm vậy sẽ khiến con gái tổn thương đấy!”

Sắc mặt Lục Thành u ám, giọng nói đè nén cơn giận:

“Cô ấy thích tôi, tôi phải bao che vô điều kiện à?

Cô ấy là Lưu Diệc Phi hay Phạm Băng Băng chắc?

Vả lại, một đứa nghèo kiết xác như cô ta cũng mua nổi trà sữa 20 tệ sao?”

---

08
Tôi không tức giận như lần trước.

Chỉ bình tĩnh đứng lên.

“Nói xong chưa?”

“Sự ngu xuẩn của cậu lúc nào cũng đầy sáng tạo.

Thật không hiểu, cậu được sinh ra từ não hay trực tràng nữa?”

Mặt Lục Thành cau lại đầy khó chịu.

Lương Thiến Thiến vội vàng chen vào can ngăn:

“Diêu Diêu, đừng như vậy, đừng vì chuyện của mình mà tổn hại đến tình cảm của hai cậu.”

Tôi bật cười lạnh lùng:

“Tôi chửi cậu ta chứ đâu có chửi cậu?”

“Thật không hiểu, rõ ràng đang nói về món đồ chơi, sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện tôi thích Lục Thành vậy?

Cậu mắc bệnh nghiện yêu à? Ba câu không rời chủ đề tình cảm?

Sao cậu cứ khăng khăng rằng tôi thích cậu ta?”

“Cậu có từng uống trà Long Tỉnh Tây Hồ chưa? Cậu chính là kiểu đó đấy.”

Đúng lúc Lương Thiến Thiến cúi đầu rơi nước mắt, thì cơn giận của Lục Thành bùng lên như một cơn bão vô hình, tràn ngập khắp lớp học.

Hắn thẳng tay giật món đồ chơi từ cặp tôi xuống.

Nhưng ngay giây tiếp theo, các bạn cùng lớp chặn hắn lại.

“Lục Thành, cậu quá đáng thật đấy, đừng bắt nạt người khác như vậy.”

“Gọi camera giám sát đi, điều tra rõ ràng rồi hãy nói.”

“Sở Diêu Diêu nhà nghèo thì nhà nghèo, nhưng nhân cách của cô ấy không có vấn đề.”



Tôi không rơi vào cái bẫy phải tự chứng minh sự trong sạch của mình.

Chỉ lẳng lặng lấy hóa đơn trà sữa ra, gọi điện cho quán.

Nếu không tìm thấy món đồ chơi, vậy thì truy từ quán trà sữa.

Nhân viên nhanh chóng bắt máy, xin lỗi chúng tôi qua loa.

“Đơn hàng này quả thật đã quên bỏ đồ chơi vào.

Giờ bọn em sẽ giao lại cho các bạn nhé?”

Giọng nói từ loa ngoài khiến cả Lương Thiến Thiến và Lục Thành chết sững, sắc mặt tái nhợt.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ:

“Tôi có được món đồ chơi này bằng cách nào, tôi có tiền mua trà sữa hay không, không cần phải báo cáo với các người.”

“Giờ thì, chính các người đã nói sai rồi.”

“Xin lỗi tôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play