"Ôi mẹ ơi, trong quan tài sao chẳng có gì cả thế!" Một vài họ hàng đến tham dự tang lễ của Hứa Mỹ Kim trong sân cũng có vẻ bối rối, nhìn chú Hứa Cương rối rít hỏi.
Chú Hứa Cương chỉ liếc tôi một cái, sau đó lau mồ hôi trên trán, đứng đó cúi đầu, trông như đang chột dạ, "đúng vậy, người... người đâu rồi..."
"Ông còn hỏi tôi!" Gã Trần Uy tức giận, túm lấy cổ áo của chú Hứa Cương, "người đâu! Mẹ kiếp, người đâu rồi! Không phải ông nói là chết rồi sao, chẳng lẽ là xác sống vùng dậy?!"
Thấy tình hình như vậy, tôi định tiến lên phía trước, nhưng ông ngoại vội đưa tay kéo tôi lại, lắc đầu ra hiệu không nên kích động. Tôi nhỏ giọng làm khẩu hình với ông, ý bảo ông mau quay về báo cảnh sát.
Chú Hứa Cương nhìn Trần Uy, há miệng nói, "chuyện này... tôi cũng không biết, có điều cậu làm vậy có phải quá đáng lắm không? Nhà chúng tôi đúng là đồng ý gả con gái cho cậu, nhưng tiền sính lễ gì đó còn chưa nhận, cũng đâu có lừa tiền của cậu!"
"Mày còn muốn lừa tiền của ông đây nữa hả?!"
Gã Trần Uy quát lên một tiếng, vung tay đấm vào mặt chú Hứa Cương. Chú Hứa Cương rên lên một tiếng, loạng choạng lùi ra sau mấy bước, va vào cỗ quan tài kỳ lạ ở sau lưng rồi ngã xuống đất. Gã Trần Uy sải mấy bước dài tiến đến trước mặt chú Hứa Cương, chỉ vào chú ấy, "nói cho ông biết, Hứa Mỹ Kim làm người của ông đây mất mặt, nó dám để ông đây ở đây chờ. Nó giỡn mặt với ông đây à? Nó nghĩ chạy lên thị trấn là xong chuyện hả? Ông đây có lật tung cả huyện lên cũng phải bắt được nó, đợi ông đây cưới về nhà rồi, mỗi ngày phải đánh cho tám lần! Để xem nó còn dám làm càn nữa không!!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT