Tôi thực sự hoảng sợ, lúc đó trên quần sau của Hứa Mỹ Kim có một mảng máu rất lớn. Hơn nữa, đó còn là quần bông, tôi thầm nghĩ, máu thấm qua cả quần bông rồi, vậy phải chảy nhiều đến mức nào chứ? Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn Hứa Mỹ Kim một cái rồi nói "Gái lớn, mày đừng sợ, để tao đi tìm bà ngoại!"
Nói xong, tôi liền quay người chạy về nhà. Lúc đó, bà ngoại tôi đang thắp hương trong phòng thờ các vị lão tiên gia. Nhìn thấy tôi vội vã chạy vào, bà hơi sững lại "Kiều Long, có chuyện gì vậy?"
Tôi chạy vội đến, nắm lấy tay bà ngoại kéo ra ngoài "ngoại ơi, ngoại mau đến xem Gái lớn đi!"
Khi tôi kéo bà ngoại đến nhà Hứa Mỹ Kim, nó đã nằm trong chăn khóc nức nở. Dì Diễm Hồng luôn miệng mắng nó, còn Hứa Lâm Lâm thì ngồi trên ghế, nhìn Hứa Mỹ Kim với vẻ khinh thường.
"Khóc, khóc, khóc! Khóc cái gì mà khóc? Sao mày ngốc thế hả? Chính mình đến tháng mà cũng không biết à? Mày đến trường học cái gì vậy? Quần bị bẩn thế này còn giặt làm sao được nữa? Ngày mai mày mặc cái gì đây? Hay là cứ ở truồng luôn đi! Đỡ phải xấu hổ vì chẳng biết cái gì!"
"Bị sao thế? Sao cô lại mắng con bé nữa rồi?" Bà ngoại đứng ở cửa lên tiếng, vẻ mặt có chút khó chịu.
Dì Diễm Hồng hơi sững ra, rõ ràng không ngờ bà ngoại lại đứng ở cửa. Từ sau sự việc của Hứa Lâm Lâm, bà ấy có phần kiêng dè bà ngoại tôi. Bình thường, nếu bà ngoại thấy bà ấy mắng Hứa Mỹ Kim và lên tiếng can thiệp, bà ấy đều không dám nói tiếp. Có lẽ chú Hứa Cương đã nói gì đó với bà ấy, nên ít nhiều gì bà ấy cũng nển mặt bà ngoại một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play