An Kỳ mím môi nhìn tôi, bước lại gần đẩy tôi một cái, sau đó nhặt hết những viên kẹo sô cô la bị tôi giẫm trên mặt đất rồi bỏ chạy về nhà.
Tôi nhìn theo nó, cảm giác phẫn nộ không nói nên lời, tiếp đó quay sang trừng mắt với đám nhóc đang mắt lớn nhóc nhìn mắt nhỏ quan sát tôi. Kết quả cả đám như chim sợ cành cong, vội vàng khom người nhặt kẹo sô cô la do An Kỳ đánh rơi, rồi cũng quay lưng chạy hết.
Có điều không ngờ khi tôi về đến cổng nhà mình, không khí trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Bà ngoại đứng ngoài cổng, gương mặt nghiêm khắc nhìn tôi "tại sao con bắt nạt An Kỳ!"
Tôi sững người "con không bắt nạt nó, do nó..."
"Còn cãi!" Bà ngoại nói rồi bước đến nắm canh tay tôi kéo tôi vào trong nhà "con nhìn xem An Kỳ khóc kìa!"
An Kỳ đang khóc tức tưởi, còn đáng thương hơn so với lúc đưa tang bà nội. Nó cầm túi kẹo sô cô la bị thủng trong tay, nấc lên từng hơi nói "chị Kiều Kiều, chị Kiều Kiều bảo là, muốn ăn cái này, con nói cái này để cho anh, sau đó chị ấy giật của con, lúc con chạy ra đầu hẻm chị ấy đã giẫm nát hết rồi..." 
Tôi ngơ ngác, trí tưởng tượng phong phú gì thế này. Ở thôn chúng tôi, tôi chưa từng gặp đứa nhỏ nào như nó, đây còn không phải là trợn mắt nói láo hay sao "con không có! Đồng An Kỳ! Là nó gạt con trước!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play