Tôi không nhìn thấy biểu cảm của bà ngoại, nhưng lại nhìn được vẻ mặt không thể tin nổi của bà nội. Cô Tâm Vân ở bên cạnh lúc này chợt nói "việc này....con cũng nghe người ta nói như vậy. "
"Phịch!"
Bà nội đang ngồi trên ghế sô pha bỗng đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào mặt bà ngoại "bà đúng là chẳng thay đổi một chút nào cả, bà chỉ mong tôi chết sớm chứ gì, lúc nãy trong phòng Tuệ Quyên có phải cũng do bà giở trò cho nên đứa nhỏ mới khóc ầm lên không. Tôi cứ nghĩ rằng bây giờ ai cũng có tuổi hết rồi, Tuệ Quyên cũng đã sinh được con trai, quan hệ với bà cũng nên hòa hoãn một chút. Thế mà bà thì hay lắm, được đằng chân lân đằng đầu, làm sao, có phải bà định nói tiếp là mình có thể phá giải được, để tôi phải cảm tạ ơn đức của bà không!"
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ vợ con không phải người như vậy! !" Bố tôi vừa thấy bà nội kích động liền bước lên giữ bà ấy lại.
Tôi cũng không nhịn nổi, lao nhanh vào nhà, nhìn vào bà nội hét lên "bà ngoại của tôi không có nói lung tung!"
Gương mặt của bà nội càng lúc càng xanh lét, bà ấy nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi "đồ súc vật, mày cút cho tao! Đây không phải chỗ cho mày nói chuyện, đồ sao chổi!"
Tôi trừng mắt lại với bà ấy, ngay lúc đó nước mắt có phần không chịu khống chế chỉ muốn trào ra, bà ngoại trước nay chưa từng mắng tôi như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT