7
Đó là lần đầu tiên tôi gặp riêng Châu Ứng Hòe.
Đồng thời, tôi cũng mong đó là lần cuối cùng, dù sao thì anh cũng thật phiền phức.
So với Đường Tăng trong Tây Du Ký còn phiền hơn mấy lần.
Tuy nhiên, trái với mong đợi, ngày hôm sau tôi lại tình cờ đụng mặt anh ở bệnh viện.
Chủ nhật, tôi đến bệnh viện chăm mẹ bị ốm.
Khi tôi được nhận vào trường cấp hai tốt nhất thành phố thì bà ấy bị bắt vào tù vì tội lừa đảo tống tiền.
Ba năm sau, bà được mãn hạn tù, nhưng sức khỏe lại dần sa sút.
Bà được chẩn đoán mắc bệnh u.n.g. t.h.ư cổ tử * giai đoạn cuối và không hề biết đến sự tồn tại của bảo hiểm xã hội.
Tất cả chi phí thuốc men đều phải tự móc tiền túi ra thanh toán.
Chứng minh thư của bà không thể lấy đi vay tiền được nữa, còn tôi thì chưa đầy mười tám tuổi.
Cũng may là tôi có ba mươi nghìn tệ.
Tôi còn tự mình lên mạng tra cứu thông tin: cách tham gia bảo hiểm y tế.
Mẹ tôi gầy gò, yếu ớt nằm trên giường.
Phòng bệnh rất ồn ào, bàn tay mẹ cầm viên thuốc run run, cuối cùng làm rơi thuốc xuống đất.
Tôi đơ ra một lúc rồi nằm bò ra sàn tìm nhưng không thấy đâu.
Tôi đứng dậy vỗ vỗ đầu gối bám đầy bụi: “Thuốc này đắt lắm.”
"Con cho người ta sờ ngực, rồi vòi ít tiền mới mua được đó."
Ánh mắt đờ đẫn vô hồn của mẹ bắt đầu thay đổi, đôi môi khô nứt mấp máy:
"Mẹ……để mẹ xuống tìm……để mẹ xuống……"
Tôi ấn mẹ xuống, cụp mắt nói: “Mẹ, mẹ nghe lời chút đi.”
Lời này khiến bà ấy ngây ngốc, đáy mắt đong đầy nước.
Bà nói năng lộn xộn: “Con bán chưa……con, con đừng đi……”
Tôi cho bà ấy xem hóa đơn nhập viện lần này.
“Chờ mẹ khỏe rồi thì về nhà uống thuốc, con sẽ tìm một người lấy tiền công rẻ đến chăm sóc cho mẹ.”
Mẹ tôi ấp úng: “Mẹ sẽ cố gắng.”
Tôi kê một chiếc gối sau lưng cho mẹ rồi đứng dậy: “Con đi lấy nước.”
Nghe lời chút đi.
Là câu mẹ thường nói với tôi khi bà còn trẻ.
Lúc đó bà chỉ mới hơn hai mươi, mười tám tuổi bà đã sinh ra tôi.
Và tôi chỉ là một đứa trẻ ngu ngơ.
Lúc nói câu này, đa phần bà ấy đều đang ngồi trước gương, tô son hàng rởm.
Màu đỏ tươi chói mắt, tầm thường và dung tục.
Điều này đồng nghĩa với việc có một con mồi khác sắp sa vào cái bẫy mà bà đã giăng ra.
Giả vờ là tiếp viên, dụ dỗ lừa gạt đàn ông về nhà.
Sau đó bà bảo tôi ở ngoài làm bài tập, còn mình cùng bọn họ mây mưa.
Tôi dùng đầu ngón tay đếm số, phía sau là cánh cửa sắt loang lổ vệt rỉ sét.
Đàn ông đến rồi đi, có người cho tôi tiền xu mua kẹo, có người không.
Bọn họ tưởng mình chỉ đơn giản là bỏ chút tiền để mua một đêm xuân.
Nhưng thực chất đó chính là cái bẫy do mẹ tôi giăng ra, nhằm lừa đảo tống tiền.
Sau khi cuộc giao dịch kết thúc, bà ấy sẽ đưa tôi đến đồn cảnh sát với đầy vết bầm tím trên người.
Mẹ véo mạnh vào lưng tôi, tôi vừa khóc vừa nói: “Có một chú lạ mặt……”
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến đồn công an, bức tường bao ở đó phủ đầy rêu.
Người cảnh sát nói chuyện với tôi là một phụ nữ, ăn mặc gọn gàng, chỉn chu, hoàn toàn khác với mẹ tôi.
Cô ấy nhẹ nhàng an ủi tôi nhưng ánh mắt tôi đờ đẫn vô hồn, không muốn nói chuyện.
Tôi không muốn nói dối.
Cô ấy ngồi xổm xuống, xoa đầu tôi: “Nếu mẹ con bị b.ắ.t n.ạ.t thì con chỉ cần gật đầu thôi, được không?”
Tôi không gật đầu nhưng người đàn ông kia vẫn bị kết án.
Bởi vì tôi rơi nước mắt - nước mắt rơi không phải vì chịu ấm ức, mà vì sợ hãi.
Tôi sợ mẹ sẽ đánh tôi vì sự im lặng này.
……
Khi đó tôi còn rất nhỏ, mọi người đều cho rằng bản chất con người đều lương thiện, trẻ con sẽ không biết nói dối.
Nhưng thực ra, trẻ con mới là kẻ xấu nhất thế giới, bởi căn bản chúng không thể phân biệt được thiện ác.
Chúng ngu dốt nên không có đạo đức căn bản, cứ thản nhiên nói dối.
Người đàn ông bị buộc tội vì muốn hòa giải nên đã trả một khoản bồi thường nhỏ về mặt tinh thần.
Sau đó chúng tôi về nhà, mẹ tôi đóng cửa lại và bắt đầu tìm móc treo đồ.
Bà rất không hài lòng với sự ứng biến của tôi.
……
Sau khi đặt móc quần áo xuống, mẹ tôi mở nắp son ra rồi dặm lại trước gương:
"Hàm Thanh, con nghe lời một chút đi, nếu không mẹ làm sao nuôi con đây?"
Hàm Thanh, nghe lời chút đi.
Nửa đêm tỉnh lại từ trong giấc mơ, tôi luôn nhớ đến đôi môi lòe loẹt của bà ấy.
Sau đó, chúng tôi đi tới hết thành phố này đến thành phố khác, thêu dệt nên những lời nói dối tương tự.
Sau khi tôi vào lớp ba, bà ấy trở nên an phận, định cư ở thị trấn, dùng tiền tiết kiệm của mình nuôi tôi.
Những năm đó, lòng tôi chẳng mong cầu gì, chỉ một lòng tập trung vào việc học, đỗ vào trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố.
Ngày nhập học, tôi đi nhận học bổng. Hành tung của bà bị lộ, bị bắt vào tù.
Năm ngoái, tôi lên lớp 10, bà ấy được mãn hạn tù và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, nhưng không có tiền chữa trị.
Bà ấy muốn quay lại làm nghề cũ, nhưng tôi nói ‘Mẹ điên rồi à? Bây giờ ai dám ngủ với mẹ nữa chứ?’
Mẹ tôi ngồi trước gương, vừa khóc vừa tô son hết hạn, còn tôi thờ ơ nhìn.
Chỉ vài ngày trước, bà ấy đã âm thầm hoàn lại vé đi Bắc Kinh để tham dự trận chung kết cuộc thi viết văn của tôi.
Vì bà ấy mà tương lai của tôi trở nên u ám. Nhưng nếu không có bà, tôi thậm chí còn không có cái gọi là tương lai.
Tôi hận bà, nhưng tôi không nhẫn tâm để bà ấy c.h.ế.t, vì tôi chỉ có bà.
Những người khác có dầu dưỡng tóc, có bố, sách, máy tính, chó nhồi bông, cũng như đồ lót ren, son dưỡng môi, nơ cột tóc, váy xòe và vé xem phim.
Nhưng thế giới của tôi duy chỉ có một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
Đó là mẹ tôi, vì bà, tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực, dùng mọi cách để kiếm được tiền.
Dì Tống hàng xóm chia việc móc hoa len cho chúng tôi làm, mỗi bông năm hào.
Trong căn phòng trọ tối tăm ẩm ướt, những bông hoa vàng rực như chấy rận bò đầy góc phòng.
Tôi cứ móc, hoa ngày càng nhiều, điểm số của tôi lại ngày càng kém.
Một năm qua đi, bước vào lớp 11, tôi trở thành một học sinh cá biệt trong mắt giáo viên chủ nhiệm mới.
Tôi phải vừa học, vừa kiếm thêm tiền và chăm sóc mẹ.
“Lâm Hàm Thanh.” Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Em không khỏe à?”
Thực sự là âm hồn bất tán mà. Tôi chửi thầm trong bụng, không tình nguyện quay người lại.
8
“Em đến khám dạ dày.” Vừa mở miệng chợt bật ra lời nói dối, tôi đã vô thức nói dối: “Tránh ra.”
"Dạ dày khó chịu uống nước ấm sẽ tốt hơn, tôi lấy nước nóng cho em nhé."
Nhưng mẹ tôi bị loét miệng do biến chứng, chỉ có thể uống nước mát.
Tôi không muốn dây dưa thêm với anh: “Được rồi, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa.”
"Cô Hoàng nói người giám hộ của em không có ở đây, nếu em cần giúp đỡ——"
“Dừng.” Tôi nhướng mày nhìn anh: “Tôi có ba mươi nghìn tệ là đủ rồi.”
Anh không để ý đến tôi nữa mà đột nhiên khom người, ho dữ dội.
Tiếng ho càng lúc càng to, thân hình gầy gò của anh như cái ống bễ bị hư, lồng ngực phập phồng mỏi mệt.
Tôi chợt phát hiện ra Châu Ứng Hòe rất cao, đôi vai rộng nhưng lại cực kỳ gầy.
Lưng anh cong lên, xương sống gồ ghề lộ ra dưới chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng manh, có chút không giống người bình thường.
“Thầy Châu?” Tôi cau mày, do dự vỗ vỗ lưng anh: “Thầy muốn nôn à?”
Anh đứng thẳng người dậy, chỉnh lại kính rồi lại ra vẻ ‘ta đây là người lớn’ nhìn tôi.
"Không sao. Bệnh dạ dày tái phát thôi. Hôm qua em đi vội quá, chuyện với Trương Dĩ Kiều……"
Tôi chợt cảnh giác, kéo anh tới đầu cầu thang: “Rốt cuộc thầy muốn vòi tôi bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi nghìn tệ không phải là con số nhỏ, có thể khởi kiện, tôi hy vọng em có thể trả lại.”
"Vậy thầy cũng đừng làm thầy giáo nhân dân nữa. Đến bộ Giáo dục đầu thú đi. Thầy lấy mặt mũi đâu mà quản chuyện của tôi chứ?"
Lần đầu tiên, Châu Ứng Hòe tỏ ra thảng thốt, anh mím môi.
Chúng tôi chia tay không mấy vui vẻ nơi hành lang bệnh viện. Tôi đi về phía phòng bệnh, phía sau truyền tới tiếng nôn khan.
Không phải ho mà là nôn khan. Anh hơi khom người, hàng mày tinh anh cau chặt.
Ánh tịch dương trèo vào từ cửa sổ phía đầu hành lang rồi ngồi lên vai anh. Da anh trắng đến mức phát sáng.
Ghê tởm. Tôi đá vào chân tường mà cảm thấy răng mình đau nhức, đẹp đến mức ghê tởm.
Trở lại phòng bệnh, tôi đưa nước cho mẹ, mẹ giống như đang cầm bảo bối, xòe lòng bàn tay ra, nịnh nọt.
“Mẹ tìm được thuốc rồi, thì ra là rơi ngay nệm.”
Thật trớ trêu, giờ phút này thân phận hai mẹ con tôi đã được hoán đổi, tôi lại trở thành người cầm quyền.
Tôi biết bà muốn được tha thứ, nhưng tôi không nói.
Tôi lạnh nhạt nói tôi biết rồi, trong lòng âm thầm dâng lên một niềm vui sướng xen lẫn nỗi bi ai.
Mẹ xứng đáng với tất cả những điều này, mẹ ạ.
Con vừa yêu mẹ vừa hận mẹ, con không muốn mẹ rời xa con, nhưng cũng không muốn mẹ được hạnh phúc.
Con muốn mãi như thế này, cùng mẹ giày vò lẫn nhau.
Mẹ ngủ rồi, tôi ngồi bên giường nghịch chiếc máy ảnh.
Sau khi sao lưu lại những bức ảnh ưng bụng, tôi xóa tất cả những bức ảnh đã chụp hôm qua.
Tiếp đó, tôi bắt đầu xem qua những bức ảnh được chụp trước đó:
Cây cối, sticker, kẹp tóc……còn có mấy bức ảnh chụp Trương Dĩ Kiều đang chơi bóng rổ.
Thời gian chụp là vào thứ năm, không ngờ cô ta vẫn còn mê mẩn Trương Dĩ Kiều.
Tôi cười giễu cợt, tiếp tục xem những bức ảnh được chụp trước đó nữa, đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Hứa Ỷ Hạ vừa vào lớp 10 đã có chiếc máy ảnh này, hầu như ngày nào cũng chụp.
Lịch sử chụp ảnh lại bị ngắt quãng, không phải ngày nào cũng có ảnh, cô ta đã xóa cái gì?
Chắc không phải là có ảnh nào riêng tư đâu nhỉ? Tôi lên mạng tra cứu, tìm cách khôi phục dữ liệu.
Sau đó, tôi bật máy ảnh lên, nóng lòng xem qua mấy bức ảnh, mặt tôi chợt đỏ bừng.
Đó là ảnh tôi đang thay quần áo, chụp từ trên xuống dưới.
Chụp lén? Lòng tôi chợt lạnh như băng, cô ta lại dám lén chụp ảnh tôi đang thay quần áo trong ký túc xá.
Tiếp tục xem thì thấy rất nhiều ảnh chụp bóng lưng tôi, kéo dài gần một năm.
Cô ta chụp lén tôi làm gì chứ? Tôi thật không dám tin, không phải để cho Trương Dĩ Kiều xem đó chứ?
Sự xấu hổ và tức giận dâng lên trong tôi, đồng thời theo sau đó là một cảm giác vui sướng bệnh hoạn.
Chẳng trách cô ta lại ghét tôi đến thế, chẳng trách Trương Dĩ Kiều lại dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Hóa ra là vậy. Ỷ Hạ à, giờ đến lượt cậu rồi.