Tô Văn Sơn nghiêng người ngăn cản ánh mắt lộ liễu của đối phương đang nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Thanh Thanh, sao cháu lại quen biết Thắng Lợi?”
Tô Thanh Thanh vẫn chưa trả lời, Võ Thắng Lợi đã ân cần nói với Tô Văn Sơn: “Chú Tô, hai đứa cháu chỉ tình cờ gặp gỡ, Thanh Thanh bị ngã trên đường, cháu thuận tay giúp cô ấy một chút, cô ấy lại khách sáo, nằng nặc đòi mời cháu ăn cơm.”
Vừa nói, anh ta vừa thuần thục móc ra một điếu thuốc ngon từ trong túi áo, đưa cho Tô Văn Sơn, bước chân dịch qua bên cạnh một bước, ánh mắt dính chặt lên người Tô Nhuyễn: “Cô ấy là Tô Nhuyễn, chị gái Tô Thanh Thanh nhắc đến phải không? Nghe nói sắp thi đại học à?”
Ý trong lời này, rõ ràng là Tô Thanh Thanh cố tình giới thiệu cô với anh ta mà.
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên cổ tay, cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lẽo, người cả huyện này đều biết, Võ Thắng Lợi lập chí phải cưới một cô sinh viên về làm vợ.
Đời trước, anh ta đã từng bức tử một cô nữ sinh,
Thập niên 80-90 này, công tác trị an còn chưa hoàn thiện, trong huyện thành nhỏ như huyện Khai Vân này loại người nào cũng có, địa đầu xà giống vua xứ mù, có thể một tay che trời còn hơn cả thời đại phong kiến,
Không gặp phải chuyện gì còn tốt, một khi gặp phải chuyện gì đó, dân chúng bình thường đối đầu với “Giai cấp đặc quyền”, thật sự đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Võ Thắng Lợi chính là một trong những người có được “Đặc quyền”, anh ta dựa vào bác trai mình, thế kiêu ngạo ương ngạnh, vừa ăn chơi đàng điếm đùa giỡn con gái nhà lành khắp nơi, vừa tìm kiếm đối tượng kết hôn cho mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play