Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn đi thẳng tới bến xe khách, Lý Nhược Lan đã chờ sẵn ở chỗ đó, nhìn thấy cô, bà ấy đưa qua một túi đồ ăn vặt, dặn dò: “Con cẩn thận chút, mai mẹ sẽ gọi điện thoại về, gọi cả tới Tô Gia Câu, cả tới phòng bảo về khu tập thể.”
Tiễn Tô nhuyễn lên xe, bà ấy nói tiếp: “Không cần mang quá nhiều hành lý, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi.”
Tô Nhuyễn gật đầu, vốn dĩ cô cũng không có bao nhiều đồ đạc, lần này chỉ cần đòi tiền từ chỗ Tô Văn Sơn là được, nếu ông ta nói sẽ nuôi cô học lại, vậy thì ít nhất cũng phải bỏ ra tiền học phí và tiền sinh hoạt phí chứ, ba trăm năm trăm không đủ được.
Nếu cô đoán không sai, lần này cô về khả năng thái độ của Tô Văn Sơn đối với cô sẽ là cầu gì được nấy, Tô Nhuyễn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khóe môi chậm rãi cong lên.
Ngồi xe khách xóc nảy bốn tiếng đồng hồ, khi Tô Nhuyễn trở lại Tô Gia Câu đã là sáu giờ chiều. Bà cụ Tô đang ăn cơm, nhìn thấy cô, lập tức vui mừng: “Nhuyễn Nhuyễn! Cháu về rồi đấy à.”
“Cháu đã đi đâu vậy? Sao không tới nhà cô út, cũng không biết đường gọi điện thoại về nói một tiếng, khiến người ta lo lắng muốn chết.”
Tô Nhuyễn nhìn Tô Thanh Thanh ngồi yên không nhúc nhích và Liêu Hồng Mai với vẻ mặt chột dạ, nhẹ nhàng nói: “Thím Hai không nói với bà là đã gặp cháu sao?”
Bà cụ Tô trừng mắt lườm Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh một cái: “Hai đứa nó chỉ biết lo cho bản thân thôi, gặp cháu cũng không biết đường dẫn cháu về cùng.”
Bà cụ ghét bỏ: “Không đứa nào dựa vào được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play