Khi bọn họ tới công viên giải trí, từ rất xa đã trông thấy một tòa lâu đài cổ tích, mặt cỏ bên ngoài trang trí vô cùng xinh đẹp.
Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy Hứa Mộ Ngôn, bé trai chín tuổi đã không còn gương mặt bầu bĩnh như khi còn nhỏ, mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, dáng người cao lớn, đã có vài phần thiếu niên, càng giống Hứa Tử Yến.
Nhưng mà có lẽ vì bị người mẹ ham diễn kịch tàn phá nhiều năm, tuy rằng khuôn mặt nhỏ vẫn nghiêm nghị, nhưng không lạnh lùng như cha mình.
Ô Ô đã hưng phấn vỗ cửa sổ kêu to: “Anh Đản Đản!”
Tô Nhuyễn quay cửa kính xe xuống cho cô bé dễ chào hỏi, sau đó dặn dò hai anh em: “Anh Đản Đản lớn rồi, gọi anh Mộ Ngôn.”
Từ năm sáu tuổi lên lớp một, Đản Đản bắt đầu kháng nghị mãnh liệt tên ở nhà của mình, yêu cầu tất cả mọi người phải gọi tên chính thức của cậu bé.
Cơ bản những người khác đều tự giác tuân thủ, chỉ có Nhan Diệu thi thoảng vẫn gọi tên thân mật trong một vài trường hợp không ảnh hưởng đến toàn cục để trêu cậu bé, bởi vì thấy biểu cảm tan vỡ trên mặt Hứa Đản Đản, chính là một trong những lạc thú lớn nhất của Nhan Diệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT