Lộc Minh Sâm cứ lẳng lặng như vậy, nhìn Lộc Trường Hà suy yếu giãy giụa, bất lực với hộp thuốc cứu mạng rõ ràng là gần trong gang tấc.
Cuối cùng Lộc Trường Hà mới lộ vẻ mặt cầu xin Lộc Minh Sâm, miệng cố gắng mấp máy, có thể nhìn ra được ông ta đang kêu “Cứu mạng”.
Lộc Minh Sâm lại há miệng cười rộ lên, hứng thú nhìn ông ta: “Năm đó không phải ông cũng như vậy sao?”
Anh ngước mắt nhìn qua khe cửa phòng ngủ chính, người trong đó đã tìm thấy vị trí giấu chìa khóa rồi, vì không để người khác lấy được chìa khóa, gần như đã loạn thành một đống.
Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Lộc Trường Hà, tò mò thảo luận với ông ta: “Ông nói xem, thật sự không ai trong số bọn họ phát hiện ra ông sao? Hay là giống các người năm đó, chỉ giả vờ không biết.”
“Vừa rồi tôi trông thấy bà cụ nhìn ông, thật ra tôi cho rằng không chỉ mình bà cụ phát hiện, mà tất cả bọn họ đều phát hiện ra.”
“Bọn họ đều muốn ông c.h.ế.t đó, khả năng là chịu đựng đủ tác phong bá đạo của ông rồi. Nếu ông bị bệnh, hoặc ông c.h.ế.t đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận phân chia tài sản của ông.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play