Tô Nhuyễn có chút tò mò, đời trước khi cô phất lên chuyển tới thành phố Yến đã là mười mấy năm sau, khi đó tứ hợp viện ở thành phố Yến đã bị phá bỏ và di dời không còn nhiều, dù muốn mua cũng không ai bán, nên cô còn chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng một tòa tứ hợp viện chân chính.
Dì Phúc dẫn cô đi vòng qua bức tường trang trí, Tô Nhuyễn mới nhìn rõ toàn cảnh tòa nhà này.
Nó là một tòa tứ hợp viện nhất tiến tiêu chuẩn, đình viện khoảng tám chín mươi mét vuông, nhà chính ba gian kèm theo hai gian phòng ngủ phụ, nhà phía đông và phía tây đều có hai gian, mặt nam có hai tòa công trình phụ khác.
Dì Phúc thở dài nói: “Vốn dĩ còn một tòa nhà nhị tiến nữa, nhưng người sống ở nơi đó quá nhiều, đuổi không đi, hơn nữa khi ấy chú Lâm vừa mới quay về từ nông thôn, chỉ muốn an ổn, nên chỉ lấy lại tòa nhà nhất tiến này.
Trong mắt Tô Nhuyễn, tòa nhà này đã vô cùng hiếm có khó tìm rồi. Phải biết rằng dù là thời đại này chưa có quy hoạch phá bỏ và di dời, nhà độc môn độc hộ cũng rất ít, giống như mấy căn nhà đầu hẻm, đa phần đều là nhà tập thể, các hộ gia đình chen nhau chật kín trong cùng một tòa nhà.
Hiển nhiên căn nhà này cũng từng trải qua không ít phong sương, những bức họa trên mặt tường đã chuyển màu đen xám, dấu ấn niêm phong ở phòng ngủ bên cạnh vẫn chưa xóa sạch hẳn, nhưng hình như đã được dì Phúc thu dọn cẩn thận.
Dì Phúc ở tại phòng ngủ phía đông, bà ấy cất hành lý vào phòng, rồi dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan một vòng: “Khi đó chân cẳng dì không tốt ngược lại trở nên hữu ích, nên vẫn luôn ở lại nơi này không chuyển đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT