Võ Thắng Lợi đau đớn, kêu lên một tiếng, lúc này mới nâng khuôn mặt xanh tím sưng vù lên, hiển nhiên đã bị dạy cho một bài học nhớ đời, không còn chút bá đạo ương ngạch nào nữa, mà hèn mọn như chó nhà có tang, cầu xin Tô Nhuyễn tha thứ: “Tô Nhuyễn, xin lỗi, rất xin lỗi, do tôi khốn nạn, sau này tôi không dám nữa! Tha cho tôi đi!”
“Tôi hứa sẽ không dây dưa với cô nữa, không, tôi hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, nếu không thì… Thì để bác trai đánh gãy chân tôi!”
Võ Đại Minh lại nhấc chân lên hung hăng đá Võ Thắng Lợi, Võ Thắng Lợi co người trên mặt đất, rên rỉ xin tha: “Bác trai, bác trai, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa, hu hu… Cháu không dám nữa đâu…”
Lúc này ngay cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đang xem náo nhiệt cũng sợ tới mức thay đổi sắc mặt, cẩn thận trốn xa.
Vân Chi
Còn Tô Nhuyễn thì dựa vào xe lăn của Lộc Minh Sâm, thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Võ Đại Minh đạp năm sáu phát mới hả giận, ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Hả giận chưa? Nếu chưa, tôi có thể trói nó lại đánh tiếp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play