"Ăn cơm thôi!" Dì Phân bưng canh gà, vì sợ canh sánh ra ngoài nên cứ nhìn xuống đường, không hề chú ý đến động tĩnh bên này.
Thẩm Liên: "..."
Suýt chút nữa!
Là hôn được rồi!
Thẩm Liên vịn vai Sở Dịch Lan đứng dậy, hít một hơi thật sâu: "Dì Phân, để con giúp dì."
Sở Dịch Lan hơi nghiêng đầu, không nhịn được mím môi cười.
Rõ ràng ngây thơ muốn chết còn giả vờ già đời, Sở gia thầm nghĩ, vừa rồi suýt soát nửa phút, mặt Thẩm Liên đỏ bừng nhưng đôi môi đó vẫn không dám chạm vào anh.
Tuy nhiên, dáng môi đẹp, màu môi cũng đẹp, Sở Dịch Lan im lặng châm một điếu thuốc.
"Ôi chao, sắp ăn cơm rồi còn hút thuốc gì nữa?" Dì Phân không nhịn được cằn nhằn: "Không phải đã nói là cai rồi sao?"
Sở Dịch Lan ôn tồn nói: "Thỉnh thoảng một điếu thôi, dì đừng lo."
Dì Phân hơi ngạc nhiên, lần trước Sở Dịch Lan nói chuyện mềm mỏng như vậy là từ khi nào nhỉ?
Sau đó dì Phân hỏi sao tấm ván giặt đồ của mình lại ở đây, Thẩm Liên ấp úng nói là cậu cầm nhầm.
Ăn cơm xong, ai về phòng nấy, Thẩm Liên mới thấy tin nhắn Chu Oánh Ngọc và những người khác gửi, thậm chí còn có cả trợ lý nhỏ Giang Dữu. Euphoria x TYT
[Anh ơi, anh nổi tiếng rồi! Mau xem hot search!]
[Anh Thẩm! Anh đỉnh quá!]
Thẩm Liên mở Weibo, mục tin nhắn vốn luôn im lìm nay tràn ngập thông báo, có cả những tài khoản chính thức của các thương hiệu hạng ba, Thẩm Liên mở hot search, thấy tên mình vẫn còn treo ở trên đó.
Ảnh cosplay ở triển lãm anime được lan truyền khắp nơi, vì fan của Xà Hoa thích nên ảnh chỉnh sửa cũng rất nhiều, thậm chí có người còn photoshop thêm cả phông nền gốc trong truyện tranh, khiến nó càng thêm hoàn hảo.
Còn video, âm thanh thì càng nhiều vô kể.
[Đây là giọng thật của Thẩm Liên? Sao tôi nhớ là đài từ của cậu ấy rất tệ, vậy mà có thể đọc ra giọng điệu trầm ấm như thế này?]
[Người có mặt tại hiện trường xác nhận, đúng là giọng thật của cậu ấy.]
Giữa một rừng lời khen ngợi, dĩ nhiên cũng có antifan tức giận nhảy dựng lên.
[Hê hê, chó Thẩm hết tài nguyên rồi, định lấn sân sang giới cosplay à? Thật đáng thương.]
[Chỉ là chiêu trò muốn thu hút sự chú ý của công chúng thôi, nhưng có tác dụng gì chứ? Nghe nói cậu ta sắp hết hợp đồng với Hưng Đồ, tôi muốn xem, ai dám ký với một nghệ sĩ tai tiếng như thế.]
[Thẩm Liên mà còn vùng lên được, tôi sẽ ăn sống nồi lẩu của tôi.]
Thẩm Liên gõ gõ trên điện thoại, xong ném lên tủ đầu giường, lăn ra ngủ.
Hoàn toàn không quan tâm sự xuất hiện của mình lại gây ra sóng gió như thế nào.
Thẩm Liên V: @Yêu Bún Ốc Nhất: [Được, tôi chờ bạn ăn sống nồi lẩu, nhớ livestream.]
[Anh ơi, dạo này anh làm gì vậy? Căng thế!]
Thẩm Liên không để tâm đến những lời bàn tán trên mạng, vẫn câu nói đó, độ hot chỉ là nhất thời, cậu phải nhanh chóng tìm được một công ty giải trí đáng tin cậy.
Còn Hưng Đồ lại không muốn bỏ lỡ làn sóng lưu lượng này nên cũng định nói chuyện lại với Thẩm Liên, Tiền Cao đích thân gọi điện bảo cậu tham gia một bữa tiệc vào ba ngày sau, khi đó sẽ có rất nhiều minh tinh, coi như là một cách bày tỏ thiện chí. ( truyện trên app t.y.t )
Vẫn còn trong thời hạn hợp đồng, dù thế nào thì Thẩm Liên cũng phải đi.
Lần này cậu nói với Sở Dịch Lan, người đàn ông khẽ "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Bộ vest tham gia tiệc rượu là do Giang Dữu lái xe mang đến, có logo của một nhãn hàng nào đó, rõ ràng là có yếu tố quảng cáo.
Thẩm Liên vui vẻ nhận lấy, thay đồ xong thì đi cùng Giang Dữu.
Phía sau tòa nhà tổ chức tiệc rượu còn có một tòa nhà nhỏ, được dành riêng để cho minh tinh, nghệ sĩ trang điểm lại, dù vậy thì phòng nào cũng chật kín.
Thẩm Liên chắc chắn không có phòng trang điểm riêng, cậu và Giang Dữu ở ngoài đợi một lúc mới đến lượt vào.
Nền tảng tốt thực sự rất tuyệt vời, chuyên viên trang điểm tạo kiểu tóc cho Thẩm Liên xong xuôi nhìn tới nhìn lui, đã cảm thấy rất đẹp trai rồi.
Thẩm Liên cười: "Nếu có thể không đánh phấn thì đừng đánh phấn, làm phiền cô rồi."
Chuyên viên trang điểm ngại ngùng cười: "Được, tôi đánh cho cậu một chút phấn mắt, không đậm đâu."
Thẩm Liên gật đầu.
Thẩm Liên chỉ mất mười phút, lúc đi ra thì đụng phải một người, người nọ trạc tuổi cậu, vừa thấy là Thẩm Liên thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Thẩm Liên nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ: Ngô Thành, nghệ sĩ của Hưng Đồ nhưng luôn bất hòa với nguyên chủ, nói đúng hơn là anh ta luôn tỏ thái độ khó chịu với nguyên chủ, dù sao với tính cách nhu nhược của nguyên chủ thì cũng không thể chủ động gây thù chuốc oán được.
Ngô Thành cẩn thận đánh giá Thẩm Liên, bỗng cười nói: "Xem ra dạo này cậu sống khá tốt."
Thẩm Liên bình thản nói: "Lo chuyện của anh đi."
Ngô Thành trừng mắt, lần đầu thấy Thẩm Liên ăn nói sắc bén như vậy, sững sờ một lúc rồi quay đầu lại, Thẩm Liên đã đi xa.
Sảnh tiệc tối được trang trí với tông màu xanh lam đậm, vừa trầm lắng lại vừa diễm lệ, ánh sáng không hề mờ ảo mà ngược lại còn soi rõ "giá trị" của từng người, ai là ông chủ ai là nghệ sĩ, ai nắm giữ tài nguyên và ai cần khom lưng cúi đầu, dù có mặc sang trọng đến đâu cũng nhìn ra được.
Hôm nay có rất nhiều nghệ sĩ đến dự, cũng có vài nhân vật tầm cỡ.
Thẩm Liên đứng một bên lặng lẽ quan sát, sàng lọc những mối quan hệ có thể sử dụng.
Cửa ra vào bỗng nhiên náo động, tiếp theo là tiếng cười nói nịnh nọt, Thẩm Liên lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt như có như không nhìn về phía mình.
Hóa ra là Chu Đường Tư dẫn Trịnh Ca đến.
Hai người này coi như đã công khai rồi, cộng thêm thân phận Tổng giám đốc của Chu Đường Tư, fan của Trịnh Ca cảm thấy vô cùng tự hào hãnh diện, hiếm khi không phản đối idol yêu đương.
Thẩm Liên tỏ vẻ không hiểu với điều này.
Không dựa vào tác phẩm để khẳng định bản thân, là một người đàn ông lại đi dựa dẫm vào một người đàn ông khác?
Đúng là Chu Đường Tư có ngoại hình phong độ, ngũ quan không sắc nét và có tính công kích như Sở Dịch Lan, thoạt trông tao nhã sáng sủa hơn, dạng này mà đặt vào giới giải trí cũng rất nổi bật.
Nhưng Thẩm Liên lại cảm thấy chướng mắt, cậu ít khi nhìn vào ngoại hình của người khác, Sở Dịch Lan là một ngoại lệ.
Còn Chu Đường Tư, vì tình yêu của anh ta và Trịnh Ca đã chôn vùi nguyên chủ đến mức nào, anh ta biết rõ, có lẽ trong lòng còn cảm thán: Một kẻ si tình có thể làm đến mức này vì tôi, cũng là phúc phận của cậu rồi.
Thẩm Liên rất cần khuôn mặt của Sở gia để rửa mắt.
Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, Thẩm Liên chỉ liếc qua rồi quay đi.
Trịnh Ca thấy Thẩm Liên thì nắm lấy tay Chu Đường Tư, không ngờ đối phương lại chẳng hề quan tâm.
"Hừ." Chu Đường Tư khinh thường khịt mũi một tiếng, hiển nhiên coi đây là chiêu trò mới của Thẩm Liên, anh ta dặn dò Trịnh Ca: "Đừng cho Thẩm Liên cơ hội tiếp cận em, nếu cậu ta lại gây phiền phức cho em, anh sẽ giết cậu ta."
Trịnh Ca hạnh phúc ngọt ngào đáp: "Vâng."
Thực ra hai người đã nghĩ nhiều, Thẩm Liên đi loanh quanh trong đám khách mời, luôn giữ khoảng cách an toàn với bọn họ, chẳng vì lý do gì khác, ai ai cũng biết chuyện của nguyên chủ và Chu Đường Tư, nếu hôm nay tiếp xúc một chút rồi bị người ta thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài thì cậu phải giải thích với Sở Dịch Lan thế nào? Chẳng lẽ lại dùng cách quỳ ván giặt một lần nữa?
Dùng chiêu đó một lần là Sở Dịch Lan đã nhìn thấu rồi.
Thẩm Liên tập trung suy nghĩ chuyện của mình, không hề biết cậu rực rỡ đến nhường nào, sự bình thản và kiêu ngạo được hun đúc từ nhiều năm sống trong ánh hào quang, sự yêu mến và săn đón khiến cậu toát ra sức hấp dẫn độc đáo.
Thẩm Liên ngồi trên ghế cao, nhấp một ngụm sâm panh, cảm thấy hơi nhàm chán, cũng không biết Sở Dịch Lan thế nào rồi.
Giây tiếp theo, dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên rồi bị chói mắt.
Vài người bước vào từ cửa, người đứng ở vị trí trung tâm không phải Sở Dịch Lan thì còn là ai?
Không hề nói quá, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Sở Dịch Lan cảm thấy cái đuôi cáo phía sau Thẩm Liên dựng "xoẹt" lên rồi lắc lư đầy xinh đẹp.