Sau khi Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu trốn dưới tầng hầm, gã đồ tể không còn mục tiêu truy đuổi nữa, đôi mắt đỏ tươi lại quét khắp đại sảnh.
Người nam đã tỉnh lại, vết thương tuy còn đau nhức nhưng vẫn cắn đốt ngón tay, trốn vào chỗ tối của bàn trà, không dám phát ra âm thanh.
Vưu Lâm trốn cùng hắn, cũng sợ hãi không kém.
Vừa rồi gã cứ đuổi theo Đoạn Văn Chu và Tiêu Tịch nên họ trốn vào góc phòng khách. Tất nhiên, họ không dám mở cửa phòng ngủ hay chạy đi nơi khác vì sợ thu hút sự chú ý của gã, điều đó chỉ khiến họ chết nhanh hơn thôi.
Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi.
Vưu Lâm thầm cầu nguyện trong lòng, gã đồ tể dường như hòa vào bóng tối. Đôi khi tiếng bước chân của gã ta vang lên nặng nề, nện xuống sàn nhà, và đôi khi tất cả những gì anh ta có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở thô bạo của một con thú.
Đèn pin đã rớt sau cuộc truy đuổi vừa rồi, lăn xuống mặt đất ở đại sảnh, ánh sáng tản ra khắp nơi, toàn bộ đại sảnh vì thế cũng không tối lắm. Chỉ có điều Vưu Lâm cùng người nam hai người cơ bản không dám thò đầu ra xem gã đồ tể đang ở vị trí nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT