“Xì, cô nghĩ con gái mình là ai mà tôi phải cố tình gán tội cho cô ta à? Ai bảo hai người vừa đi qua thì cửa sổ nhà chị Phương bị đập, không nghi họ thì nghi ai?”
Vương Quế Lan đỏ cả mắt, “Chị Lưu, sao chị nói thế được, tôi có nói gì đâu.”
“Thôi được rồi, chị Lưu à, đủ rồi đấy, mẹ Xuân Hoa cũng lo cho con gái thôi.”
“Quế Lan cũng có nói gì đâu, đừng quá nghiêm trọng.”
Mấy người đứng đó mỗi người nói một câu, làm chị Lưu tức điên. Chị xông tới đẩy Vương Quế Lan một cái, “Vương Quế Lan! Đủ rồi nhé! Cô diễn trò này cho ai xem hả? Làm như tôi bắt nạt cô lắm vậy!”
“Á!”
Vương Quế Lan yếu như giấy, bị đẩy một cái là ngã xuống ngay. Chị Lưu nhìn tay mình, lùi lại vài bước, đầy vẻ bất ngờ.
“Tôi đâu có dùng sức, đừng có đổ oan cho tôi!”
Vương Quế Lan bắt đầu khóc, Phương Lệ Quyên cũng khóc, Lai Phúc cũng khóc, còn mấy người xung quanh thì đang khuyên giải, khiến cả cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Lục Viễn Sơn và mấy người đứng nhìn mà sững sờ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT