Lục Viễn Sơn lấy muỗng liên tục gắp thức ăn cho họ.
“Chẳng lẽ ở nhà không có gì để ăn à? Sao đến nhà anh mà ăn như mấy người đói khát vậy?”
“Anh không hiểu đâu, anh được ở với chị dâu hàng ngày, muốn ăn là chị nấu cho. Bọn em khác chứ, bọn em bao lâu rồi mới được ăn món chị dâu nấu đấy.”
Trong thời gian ở quê, vì Hạ Uyển Phong thường ở nhà chế biến dược liệu, nên việc nấu nướng gần như do cô đảm nhận. Họ đã quen với đồ ăn cô nấu, và thật lòng thấy nó ngon.
Không hiểu sao, cùng một loại gia vị, cùng một nguyên liệu, nhưng đồ ăn Hạ Uyển Phong nấu lại có hương vị đặc biệt, khiến người ta ăn một lần là nhớ mãi.
“Được, được, mấy đứa cứ ăn thoải mái, cơm và thức ăn đều làm dư ra cả, cứ ăn hết đi, không thiếu đâu,” Hạ Uyển Phong nhẹ nhàng nói với nụ cười trên môi.
Lục Tiểu Ngũ và Lục Tiểu Lục miệng đầy cơm, vừa ăn vừa cố gắng nói nhưng tiếng phát ra nghèn nghẹt, chẳng thể nghe rõ. Cả hai chỉ biết cúi đầu, tiếp tục ăn một cách hối hả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT