Chủ nhiệm La nhìn thấy Tô Hòa có hơi kinh ngạc, không phải hôm trước mới đến huyện sao? Quay về nhanh như vậy?

Nghĩ lại, đoán chừng là va phải tường, biết những lời nói trước đây có hơi vượt ngoài tầm với, cho nên tới kiểm điểm.

Người trẻ mà, quả nhiên làm việc không đáng tin cậy!

Cho nên chủ nhiệm La không nhiệt tình như lần trước, thậm chí ngay cả nước cũng không rót cho Tô Hòa.

“Tiểu Tô, cô từ huyện về à? Giải quyết chuyện như thế nào rồi?”

Tô Hòa thở dài: “Chuyện xây phân xưởng quả thực có hơi khó, trước đây là tôi suy nghĩ hơi đơn giản rồi.”

Chủ nhiệm La thầm nói, nhìn đi, tôi biết mà!

Sau đó nghe Tô Hòa nói: “Tuy chuyện xây phân xưởng tạm thời không có tiến triển gì, nhưng tôi kéo tới cho công xã Hòe Hoa chúng ta hai khoản nghiệp vụ.

Xưởng máy móc muốn thu mua trứng gà và rau dại của gia đình nông dân làm phúc lợi Đoan Ngọ, ngoài ra xưởng dệt cho chúng ta hợp đồng may năm nghìn đệm ghế bằng vải vụn.

Quy mô có hơi nhỏ, lần sau tôi cố gắng kéo nghiệp vụ lớn hơn một xíu về…”

Chủ nhiệm La đứng phắt dậy: “Cô nói gì?”

Ông ta hơi nghi ngờ mình nghe nhầm, không phải Tô Hòa mới vào huyện hai ngày sao? Không phải là hai tháng chứ?

Mới đó đã kéo nghiệp vụ tới rồi?

Còn là nghiệp vụ của hai xưởng lớn?

Hai khoản nghiệp vụ này cộng lại phải khoảng ba nghìn tệ ấy!

Đây mà là nghiệp vụ nhỏ?

Chủ nhiệm La đích thân rót cho Tô Hòa một ly nước trà: “Tiểu Tô à, cô uống miếng nước đã, sau đó nói rõ tình hình cho tôi nghe.”

Đợi sau khi Tô Hòa kể lại sự tình, chủ nhiệm La đần mặt ra.

Như thế cũng được?

Đây chẳng phải là tay không bắt sói sao?

Không đúng, cô còn nói dối nữa!

Công xã Hòe Hoa bọn họ nói muốn mở xưởng nông cơ từ khi nào?

Tô Hòa đoán được tâm tư của ông ta, nói: “Chủ nhiệm La, chuyện xưởng nông cơ quả thực tôi làm có hơi lỗ mãng. Nhưng tôi làm vậy cũng là lót đệm cho việc xây phân xưởng sau này, chú sẽ không trách tôi chứ?”

Chủ nhiệm La nghĩ tới nghiệp vụ do Tô Hòa kéo tới, lại nghĩ tới phân xưởng trong tương lai, xua tay: “Lúc không bình thường làm chuyện không bình thường, không sao! Đúng lúc người phụ trách chính của công xã đều ở đây, tôi triệu tập họ tới nghiên cứu một chút!”

Chủ nhiệm La làm việc mau lẹ, lập tức gọi hết người tới.

Sau khi mấy người nghe xong, cũng há to miệng.

Tô Hòa này đúng là một nhân tài!

Chẳng trách người ta có thể mượn được máy kéo, cái đầu này rất nhạy bén.

Chị Ngô bỗng nhiên nói: “Tiểu Tô à, trứng gà thì dễ, còn rau dại thì không để được lâu! Hơn nữa có tính thời vụ, đợi đến lúc Đoan Ngọ đều già hết rồi, không ăn được nữa.”

Đám người chủ nhiệm La nghe xong, tỉnh người ra!

Rau dại nhiều nhất giữ tươi được hai ngày, ngày thứ ba đã héo rồi.

Tô Hòa cười: “Chị Ngô nói không sai, nếu cung cấp rau dại tươi quả thực có rất nhiều bất tiện, cho nên em bàn với xưởng máy móc là rau khô. Đáng tiếc bây giờ muối tinh đắt, nếu không dưa muối sau khi muối cũng được.”

Đám người chủ nhiệm La nghe xong lập tức giơ ngón cái, Tô Hòa này tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất chu toàn.

Chủ nhiệm La cười nói: “Nếu đã không có vấn đề gì, chúng ta thương lượng phát nhiệm vụ tới những đại đội nào.”

Tô Hòa rạng rỡ nói: “Tôi tư lợi một chút, chiếu cố thôn Hoàng Khê chúng tôi với, chúng tôi gần núi, tiện hái rau dại.”

Chủ nhiệm La bật cười: “Không thành vấn đề!”

Tô Hòa và chủ nhiệm La hẹn xong ngày hôm sau đến huyện, lúc này mới ra khỏi công xã.

Tới bến xe, áy náy nói: “Chú Vu, chị Cao, để hai người đợi lâu rồi! Chủ nhiệm La cứ nằng nặc họp chuyên môn, làm lỡ thời gian.”

Cao Hồng và Vu Trường Giang nghe vậy, họp chuyên môn? Có thể thấy sự coi trọng của chủ nhiệm La dành cho Tô Hòa!

Hai người càng tích cực hơn!

Cao Hồng kéo tay Tô Hòa lên xe.

Tô Hòa vừa nghĩ tới phản ứng của người trong thôn, khóe miệng không khống chế được giương lên.

Hết cách, kiểu người hư vinh như cô thích mấy cảnh oách xì quách như vậy đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play