Cô cười như không cười nói: “Chú hai, hôm đó con ở viện gia thuộc nghe người ta nói, Kim Bảo ở trường biểu hiện rất tệ, đều nói chú thím không biết dạy con.”

Tô Vĩnh Thạch lập tức tưởng tượng ra một số tin tức, nói không chừng chần chừ không cho họ chuyển chính là bởi vì ông ta không biết dạy con!

Thế là, bạn nhỏ Tô Kim Bảo lần đầu tiên trải nghiệm được cái gì gọi là tình cha sâu đậm.

Tô Kim Bảo bị đánh đến thê thảm, trên mông toàn là dấu bàn tay.

Tô Hòa hóng chuyện hòm hòm, mới nói: “Chú hai, dạy dỗ con cái không thể thô bạo như vậy, phải nói lý lẽ đường hoàng với nó. Kim Bảo, đứa trẻ ngoan không thể bất lịch sự với người khác, bây giờ có phải em đã biết sai rồi không?”

Tô Kim Bảo khóc lóc gật đầu: “Hu hu hu, em biết sai rồi.”

Từ nay về sau, trong tâm hồn bé nhỏ của Tô Kim Bảo chôn xuống một hạt giống, đắc tội ai cũng không thể đắc tội chị họ Tô Hòa!

Sau đó nó mới biết hành vi này của chị họ gọi là mượn dao giết người, giết người không thấy máu!

Tào Hồng Mai bình thường thương Tô Kim Bảo nhất, lần này cũng không ngăn cản.

Chuyển chính cận kề trước mắt, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Tô Hòa ăn mì xong, lúc này mới đủng đỉnh nói: “Chú hai, thím hai, con biết chú thím rất muốn chuyển chính, quả thực con cũng có cách giúp hai người chuyển chính, nhưng tiền đề là chú thím phải nghe lời con.”

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch đều không phải người cần thể diện gì, lập tức tuyên thề bày tỏ lòng trung.

Tô Hòa đương nhiên sẽ không tin lời ma quỷ của họ. Đối với người như thế này, phải biết đánh biết xoa mới được.

“Thím hai, thím nói con nghe thử chủ nhiệm phân xưởng của thím xúi giục thím giới thiệu con cho Triệu Bân như thế nào đã?”

Tào Hồng Mai cười trừ nói: “Chính là có mấy lần tán gẫu, chị ta nói con trai của phó xưởng trưởng Triệu vẫn chưa có người yêu, yêu cầu rất cao, chỉ thích người xinh đẹp. Cho nên thím liền động lòng, Tiểu Hòa, thím cảm thấy chủ nhiệm Mạnh người ta tốt bụng, không phải cố ý xúi giục thím.”

Tô Hòa cười.

“Thím hai, con hỏi thím, vậy trước đó chủ nhiệm Mạnh từng nói chuyện với thím mấy lần? Từng tán gẫu chuyện nhà với thím mấy lần?”

“Vậy, vậy thì không có. Người ta là chủ nhiệm một phân xưởng, thím chỉ là một nhân viên tạm thời, sao lại qua lại với thím…”

Tào Hồng Mai nói tới đây, sắc mặt liền thay đổi. Lẽ nào chủ nhiệm Mạnh thật sự cố ý nói cho bà ta nghe?

Tô Vĩnh Thạch hừ lạnh: “Nhất định là Triệu Bân bảo cô ta làm như vậy! Con đàn bà đó nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, nói không chừng đã sớm cấu kết với nhà họ Triệu rồi.”

Tô Hòa hơi cạn lời: “Chú hai, chú không nghĩ thử, sao nhà họ Triệu biết con? Tuy con xinh đẹp thật, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng cũng không tới mức truyền tới huyện.”

Tô Vĩnh Thạch: “…”

Tào Hồng Mai: “…”

Tự khen mình thật sự được sao?

Tào Hồng Mai nhạy bén hơn Tô Vĩnh Thạch, nhíu mày nói: “Tiểu Hòa, lẽ nào con muốn nói người sai khiến chủ nhiệm Mạnh là một người khác? Không phải chứ? Chúng ta và họ không thù không oán, ai lại làm như vậy? Nói không chừng là chủ nhiệm Mạnh muốn lấy lòng phó xưởng trưởng Triệu, cho nên mới nhiều lần ám thị thím.”

Tô Hòa thở dài: “Chuyện tới nước này con cũng không giấu chú thím nữa, biết tại sao con lại nhảy sông không…”

Tô Hòa lại lặp lại những lời đã nói với người nhà họ Tô, sau đó nói: “Chú thím có từng nghĩ nếu hôm đó Triệu Bân thành công, chú thím thật sự có thể chuyển chính sao? Đừng nằm mơ nữa! Thẩm Như Ý sẽ không để bất cứ ai trong nhà họ Tô chúng ta sống tốt cả! Hơn nữa con dám chắc Thẩm Như Ý sẽ không dừng tay tại đây, mà tiếp theo chắc chắn sẽ ra tay với chú thím.

Nói không chừng hai ngày nữa hai người sẽ bị đuổi vì bước chân trái vào xưởng trước!”

Đương nhiên Tô Hòa biết Thẩm Như Ý tạm thời sẽ không làm gì hai vợ chồng tô Vĩnh Thạch, bởi vì còn phải lợi dụng họ đối phó cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play