2.
Chiến tranh biên giới bảy mươi năm giằng co không dứt, nay phân thắng bại chỉ bằng một chiêu.
Từ tin cấp báo về biện kinh, mọi người mới vỡ lẽ. Hóa ra, tướng công c h ế t trên chiến trường gần một năm kia của ta, đến cả bia liệt sĩ cũng phủ đầy bụi, đã dùng hơn nửa năm để mở một con đường hung hiểm, trực tiếp tấn công vào căn cứ kẻ thù, đào sạch kho bạc và bắt sống thủ lĩnh địch.
Cuộc chiến chẳng thể tiếp tục được nữa, kẻ thù đầu hàng, hứa không dấy binh ba mươi năm.
Lúc tin tức được truyền tới, trượng phu Hoắc Y Cẩm đã mất của ta còn cách kinh thành chưa tới năm ngày đường.
Lòng ta hoảng loạn, chỉ cảm thấy ngày tháng tốt đẹp của mình sắp không xong rồi.
3.
Ba ngày sau, một nam nhân anh tuấn, dáng người vừa vặn, thân phủ bụi đường cũng không che lấp nổi sát khí đứng trước mặt ta.
Lúc bấy giờ, người trong phủ thức thời, nói Hoắc thiếu gia lên trời xuống đất không gì không làm được, tiên thiên cũng không xứng với hắn. Việc đầu tiên sau khi trở về chắc chắn sẽ bỏ ta.
Ta chớp mắt, nhìn người lạ không biết từ đâu xuất hiện trong sân, lòng càng thêm giận.
“Ngươi ở phòng nào? Không một lời báo trước, dám xông vào phòng ta. Ta bây giờ vẫn còn là thiếu phu nhân đấy!”
Lời vừa dứt, xung quanh từng tiếng kinh hô vang lên, các thị nữ quỳ rạp xuống đất nhao nhao: “Xin thỉnh an thiếu gia!”
Ta ngây như phỗng!
“Ai cơ?”
Một thị nữ kéo tay áo ta, nghẹn ngào: “Thiếu phu nhân, thiếu gia trở về rồi!”
Ta cứng nhắc dịch chuyển tầm mắt về phía thiếu niên anh tuấn, khí thế bức người trước mặt.
Đúng vậy, Hoắc tiểu tướng quân ta sớm tối thắp hương đã trở về rồi đây này!
Ta vừa mới nói cái gì vậy chứ?
Ta gắng chắt ra hai giọt nước mắt, vội quỳ hành lễ.
“Phu quân! Ta biết mà, chàng chắc chắn chưa c h ế t…”
Đôi chân dài của Hoắc Y Cẩm móc chiếc ghế đẩu khiến động tác ta khựng lại.
“Phu quân?” Người đàn ông khoanh tay, giọng bỡn cợt: “Đúng là người ở trên sa trường chiến đấu, họa theo dấu sân sau mà!”
Phụt! Ta có hơi tổn thương rồi đấy.
Hoắc Y Cẩm bảo ta là họa.
Ta suy nghĩ, dù là họa, thì cũng là cái họa xinh đẹp tuyệt trần nhé!