Phó Nhiêu chán nản quỳ ở đó, thoáng nhìn thấy chàng đang làm việc, vội vàng đứng dậy, lấy gậy gỗ trong tay chàng: “Bệ hạ, để ta…”
Nàng cầm cây gậy gỗ kia, Hoàng đế lại không nhúc nhích, chỉ liếc mắt nhìn nàng cười: “Thế nào, trẫm sống an nhàn sung sướng nên không biết làm chuyện này?”
“Ngài là thiên tử, chuyện như vậy vẫn nên để thần nữ làm…” Nói xong, nàng lại muốn lấy đi cây gậy trong tay chàng.
Hoàng đế đẩy cánh tay nàng ra, nghiêng mắt nói: “Nhiêu Nhiêu, nơi này không có quân thần, nàng là cô nương, theo lý trẫm phải chăm sóc nàng...”
Phó Nhiêu đang muốn trả lời lại thấy ánh mắt chàng dời tới cổ áo nàng, nàng hơi cụp mắt nhìn xuống, thấy áo mình chẳng biết từ lúc nào đã lỏng ra một chút, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng cuống quýt che lại, xoay người thắt cổ áo, hai tai cũng đỏ cả lên.
Hoàng đế cười mà không nói, tìm chút củi khô, đốt lửa lớn.
Một lát sau chàng ngồi ở trên đống cỏ: “Khi còn bé trẫm không được cưng chiều, thân phận mẫu phi lại thấp kém, là người mà ở trong cung ai cũng có thể chèn ép, đến một lần, Bắc Nhung bất ngờ xâm chiếm, biên quan báo nguy, lúc đó trong triều võ tướng đang hỗn loạn, trẫm nắm lấy cơ hội xin ra trận, khi đó, trẫm mới mười bốn tuổi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT