Không đúng, Đàm Chính Lâm liếc mắt nhìn mảnh vải vụn trong tay, bây giờ ông ta bị thương, vừa hay có thể vu khống cho Phó Nhiêu hại mình, trì hoãn việc cứu chữa của Đại Hoàng tử. Một khi liên quan đến Đại Hoàng tử, bệ hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, dù nàng là Huyện chúa gì đó, nhất định cũng bị c.h.é.m không tha.
Trong lúc Đàm Chính Lâm tự cho là kế hoạch của mình hoàn mỹ, bỗng một giọng nói lạnh lùng thần không biết quỷ không hay vang lên từ sau lưng ông ta: “Đàm Chính Lâm, Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại, thấy Lưu Đồng dẫn theo bốn tên Cẩm Y vệ đứng trong bụi cây.
Dù đang đứng trong rừng rậm trùng điệp, nhưng bóng người mặc Phi Ngư Phục đỏ rực ấy cũng có thể khiến thiên địa trở nên âm u thất sắc.
(*)Phi Ngư Phục: Quan phục Hoàng đế ngự ban thời nhà Minh, chỉ có Cẩm Y vệ và thân quân của Hoàng đế mới được mặc loại trang phục này.
Ánh mắt Lưu Đồng lạnh lùng nhìn Đàm Chính Lâm, hắn hỏi lại một lần nữa: “Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho rụt cổ, Cẩm Y vệ thanh danh hiển hách, Tứ phẩm Viện chính Thái Y viện như ông ta thật sự không dám đắc tội. Ông ta lê cái chân bị thương, vịn thân cây nơm nớp lo sợ đứng dậy, khó khăn khom người với Lưu Đồng, trong đầu tức khắc có chủ ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play