Theo lời đáp của nàng, Hoàng đế xé nát tấu chương trong tay, mất hứng nói: "Trẫm có tuổi rồi, mấy cô nương trẻ trung đều chê trẫm già, không muốn ở bên trẫm thì cớ chi trẫm lại khiến cho người ta ghét..."
Chàng có ẩn ý, ánh mắt ngập ý cười trong veo như nước đi thẳng vào đáy lòng của nàng.
Phó Nhiêu bị thăm dò nỗi lòng bèn vội vàng tránh ánh nhìn của chàng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, một hồi lâu sau vẫn chẳng thốt nên lời.
Chàng đang nói mình ư?
Lòng Phó Nhiêu như bị bánh xe cán qua, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, long xa vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội, khiến nàng như đang quỳ trên chông. Tất nhiên nàng không thể làm trái lương tâm mà lấy lòng chàng được, nếu chàng đã nhận ra sự thật này thì nàng ngầm thừa nhận là được.
Phó Nhiêu lùi về sau, người dán sát vào thành xe, nép vào một góc trên ghế kê chân như thể chàng là thú dữ hay nước lũ vậy. Nàng cố gắng kéo khoảng cách thật xa, ngón tay trắng ngần bám lên cửa sổ xe, nói lí nhí: "Bệ hạ, thần nữ buồn ngủ, thần nữ chợp mắt..."
Nàng vốn không định đi ngủ, sau khi nhắm mắt thì sự lười biếng buổi chiều dâng lên, nàng dần chìm vào giấc ngủ theo nhịp xe ngựa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT