Tuy đã hơn mười lăm tuổi, Bùi Uyển vẫn thích làm nũng với Phó Nhiêu, men theo giá đồ cổ lặng lẽ đi vào điện, nhìn thấy Phó Nhiêu đang nghiêm trang ngồi trên giường La Hán đọc y thư, liền chạy thẳng đến ôm chầm lấy nàng.
“Mẫu hậu...”
Phó Nhiêu bị nàng nhào vào lòng, không kìm được đặt y thư xuống, ôm nàng vào lòng: “Hài tử này, suốt ngày không ở nhà, hôm nay lại đi chơi ở đâu vậy?”
Nàng vùi mặt vào vai Phó Nhiêu, dụi mạnh vào trong lòng mẫu thân: “Con vừa đến nhà cữu cữu, thấy mắt của bà ngoại không rõ nữa rồi, nhưng vẫn luôn đòi thêu áo nhỏ cho muội muội, thế là con chỉ còn cách ở bên cạnh bà nói chuyện, ngoài ra, bà còn kể cho con chuyện thú vị về mẫu hậu hồi nhỏ nữa, đúng rồi, mẫu hậu, con muốn đến Miêu Cương một chuyến, cũng muốn đi hái thuốc.”
Phó Nhiêu nghe vậy, sắc mặt dần trầm xuống.
Trịnh thị đã lớn tuổi, đầu óc cũng trở nên hồ đồ. Suốt ngày lẩm bẩm lầu bầu, hôm nay nói gì, ngày mai lại quên mất, thi thoảng lại nói muốn đi tìm phụ thân Phó Luân.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play