“Cô ấy được chôn trong hoa viên, cô bé là một người lương thiện lại thành kính, mỗi ngày đều đến mộ mẹ khóc than. Đông đến, tuyết phủ lên mộ như một tấm thảm trắng tinh. Xuân về, gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời làm tan đi lớp tuyết. Đông qua xuân lại, thời gian đổi dời, cha cô cưới một người vợ khác…”
Hồi nhỏ, lần đầu đọc câu chuyện này, tôi từng ngây ngô hỏi bà, “Có phải mẹ con cũng mất rồi không? Nên ba mới lấy vợ khác?”
Bà im lặng một hồi rồi khẽ gật đầu.
Tôi bỗng cảm thấy có chút vui mừng, tiếp tục đọc đoạn cô bé Lọ Lem trồng một nhánh cây trên mộ mẹ và tưới nước bằng chính những giọt nước mắt của mình. Khi bị mẹ kế ngược đãi, không thể tham dự vũ hội, cái cây ấy đã ban cho cô váy áo và giày lộng lẫy.
“Haiz, nếu cha cũng đến đón con về thì tốt rồi. Gia Gia cũng sẽ ngoan ngoãn giống như Lọ Lem, chỉ cần chạm vào nhánh cây trên mũ ba, con cũng muốn có một nhánh cây kỳ diệu như thế.”
Bà hỏi tôi, “Nếu có một nhánh cây như vậy, Gia Gia muốn điều gì nhất?”
Tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi đã quên mất rồi. Nhưng nếu bây giờ được nói, tôi sẽ nói rằng, điều tôi muốn nhất là bà được bình an.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT