Ta mỉm cười không nói, cũng không đem những lời này nói với Nhiếp Hàn Sơn, và rất mong chờ một ngày nào đó hắn phát hiện ra người trong lòng mình lại có bộ mặt như vậy thì sẽ có tâm trạng như thế nào.
Đối mặt với sự chất vấn của Nhiếp Hàn Sơn, ta lười biếng kéo tấm thảm lông cáo tuyết phủ trên chân ra, thong thả nói: "Trong sổ không còn bạc."
"Phu nhân, lão nô cầu xin người, người khai ân tha cho di nương đi." Triệu mama nói rồi quỳ sụp xuống, nước mắt chảy ra như không cần tiền, "Giờ đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo, di nương thân thể vốn đã không tốt, càng khó khăn hơn, nếu thiếu thốn, sợ là không sống qua được mùa đông này."
Ta nghe Triệu mama nói ngược lại, nhướng mày, cũng không tức giận, rất bình tĩnh nhìn bà ta diễn trò.
Nhiếp Hàn Sơn lạnh lùng nhìn ta: "Phu nhân chẳng lẽ không cho ta một lời giải thích sao?"
"Giải thích tự nhiên là có, Vương gia người nghe cho kỹ. Trên sổ quả thực còn hơn ba nghìn lượng bạc, nhưng đó là chi tiêu cả một mùa đông của toàn phủ, sắp đến năm mới, hạ nhân trong phủ có cần may quần áo mới không, có phải ăn cơm không, còn có lễ vật biếu cho các phủ khác có cần phải sắm sửa không? Người không quán xuyến việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt, ta không trách người."
"Nhưng cũng không đến mức ngay cả tiền mua thuốc cũng không lấy ra được..."
"Vương gia đừng vội, nghe ta nói chậm rãi, Hổ Phách đi lấy sổ sách ra đây." Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hổ Phách đáp lời, mỉm cười đi vào phòng mở rương, lấy ra sổ sách đã chuẩn bị sẵn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT