Thú nhân nằm trên giường giống như mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói càng lúc càng lớn: “Ai nói? Đại vu, tôi chỉ cảm thấy vết thương không nặng nên không cần phải lãng phí chỉ mà Thú Thần đưa...”
Bành Vân cười, không nói có tin hay không: “Hay là chúng ta che mắt anh ta lại đi? Nếu không nhìn thấy thì sẽ không sợ nữa!”
Hắc: “Đại vu, tôi không sợ!”
Tuy Nhị Cường là giống đực, nhưng lại hoàn toàn khác với tộc trưởng thích đi săn, nếu không ra ngoài một thời gian sẽ bồn chồn không yên. Anh ta rất hứng thú với y học, có thể ở lại bộ lạc nghiên cứu sách y và các loại thương tích, thỉnh thoảng ra ngoài cũng là vì hái thuốc.
Sau khi Bành Vân dạy anh ta cách khâu và thắt nút phẫu thuật thì mỗi ngày anh ta đều dành thời gian để luyện tập.
Bây giờ những vết thương ngoài da anh ta đã may rất thành thạo, một vết thương dài mười cm anh ta chỉ cần vài phút là có thể xử lý xong.
Bành Vân đứng nhìn một lúc, Nhị Cường đã khâu vết thương rất khéo léo, sau khi cắt chỉ vết sẹo cũng không đến nỗi quá xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT